Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2314: [2314 ] có vấn đề (length: 3927)

Trình Dục Thần cười nói: Có thể cùng một nhân vật cấp trên như Tào Chiêu làm việc, trong bụng không có chín chín lần tính toán sao có thể được. Làm thầy giáo, tốt nhất nên thăm dò năng lực của đám học sinh trước rồi mới ra tay chỉ dạy.
Nhắc đến chuyện ăn cơm, mọi người nhìn lên đồng hồ treo tường. Bất tri bất giác, một ca bệnh được xử lý xong đã là mười hai giờ trưa.
Luận về năng lực xử lý cấp cứu, bọn họ đám học sinh gà mờ này quả nhiên là đội sổ. Rõ ràng là thầy Tào và thầy Trình bớt chút thời gian cố ý tìm ca bệnh cho bọn họ làm để dạy học.
Trừ người trực ban, tất cả mọi người tản đi muốn đi ăn cơm.
"Tào Chiêu." Bất chợt, ai đó đến đây, gọi thẳng tên Tào nhị ca.
Nấp sau tấm rèm ở góc trộm sư nửa ngày, Đới Nam Huy bị người tới đè đầu một cái không thể trốn thoát. Chỉ nghe người nọ lẩm bẩm: "Nơi này của ngươi lại xuất hiện một tiểu mê đệ, đây là con nhà ai vậy?"
Mặt Đới Nam Huy đỏ bừng, mấy thầy giáo ngày ngày xem bọn họ như trẻ con. Rõ ràng đã gần hai mươi tuổi, vẫn bị gọi là trẻ con cùng tiểu mê đệ.
Ngẩng đầu lên, phát hiện vị thầy giáo mới xuất hiện này xa lạ, cậu ta cũng là người mới đến nên quen biết không nhiều.
Đây là một nam y sinh tóc cắt ngắn, khuôn mặt hơi góc cạnh có vẻ cứng rắn, ánh mắt sáng ngời cũng rất đẹp trai, rất thích cười, khóe miệng thường xuyên cong lên, giống như một đại ca có thể vung tay một cái là tập hợp được cả đám tiểu bằng hữu.
Người ở Quốc Đô chắc chắn nhận ra người này là ai. Chỉ nghe đám bạn học ở Quốc Đô kêu lên: "Ngũ lão sư."
Bác sĩ Ngũ Mãn Trọng là bác sĩ khoa ngoại nhi ở bệnh viện, cùng thầy Tào Chiêu là đồng nghiệp kiêm bạn học.
Tào nhị ca cũng có bạn học như Tào sư huynh. Tạ Uyển Oánh nghĩ đến đây, có thể dự cảm được tính cách vị bác sĩ Ngũ này phải xấp xỉ thần tiên ca ca.
Thấy có người đến tìm mình, Tào Chiêu đi qua. Còn việc tiểu mê đệ kia là con nhà ai hắn không có hứng thú. Học trò trong lớp mình quá nhiều, không rảnh quản mấy đứa trẻ nhà khác.
Ngũ Mãn Trọng thấy hắn ra ngoài muốn đi, liền đè bả vai hắn lại: "Chờ một chút đã."
Những người khác toàn nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.
"Tạ Uyển Oánh là ai?" Ngũ Mãn Trọng quay đầu nhìn đám học sinh, hỏi.
Ngũ lão sư muốn tìm học bá của Quốc Hiệp?
Người này muốn tìm nữ học bá trong lớp của bọn họ?
Bất luận là học sinh Quốc Đô hay Quốc Hiệp đều rất kinh ngạc.
Trong mắt Tào Chiêu cũng có một tia nghi hoặc.
Ngũ Mãn Trọng ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Ngươi đã để nàng gọi ngươi nhị ca chưa?"
"Hảo gia hỏa", chuyện nhỏ của hắn mà cả viện đều biết sao? Chắc chắn là em trai hắn sẽ tìm hắn tính sổ thôi. Mặt Tào Chiêu lộ vẻ mờ mịt.
"Không có chuyện gì. Ta là bạn của ngươi nên mới biết." Ngũ Mãn Trọng khẳng định, mình không có đi nói lung tung.
Không phải hắn tiết lộ thì là người khác. Tào Chiêu nhướng mày, may mắn chuyện này không phải do mình. Em trai của hắn đang đắm chìm trong biển tình sẽ còn gây ra chuyện gì nữa hắn là người làm anh cũng không dám chắc.
"Tạ Uyển Oánh, là em." Bác sĩ Ngũ Mãn Trọng không cần người khác chỉ, chỉ liếc mắt hai cái đã nhận ra Tạ Uyển Oánh có đôi mắt biết cười.
Thực tập sinh đeo bảng tên thực tập sinh trước ngực, có ghi tên. Mấy tiền bối mắt tinh là chuyện thường.
Bị thầy giáo gọi, Tạ Uyển Oánh bước tới.
"Mấy em đi ăn cơm trước đi." Ngũ Mãn Trọng nói với nhóm bác sĩ Trình Dục Thần một cách ân cần, ý muốn chỉ cho Tạ Uyển Oánh ở lại.
Thầy giáo một mình tìm học sinh nói chuyện, tình huống này? Tất cả mọi người đều biết quá kỳ quặc! Có vấn đề!
Đám học sinh Quốc Đô nhíu mày: Ngoại trừ thầy Tào Chiêu, thầy Ngũ mới đến cũng quan tâm học bá Quốc Hiệp?
Triệu Triệu Vĩ cùng Trương Đức Thắng nhìn nhau tìm đáp án, Tạ Uyển Oánh không hề nói đã quen người này.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận