Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 181 - Chiếc khăn tay



Chương 181 - Chiếc khăn tay




Bây giờ Tạ Uyển Doanh nhớ lại những gì đàn anh đã dạy cô tối hôm qua và cũng biết cô đã sai ở đâu.
Hai người đi bộ ra con hẻm sau bệnh viện cạnh trường.
Tạ Uyển Doanh nhìn thấy khung cảnh đường phố và cửa hàng quen thuộc, bỗng nhớ lại cảnh tượng hơn ba năm trước.
Thật sự không nghĩ tới chuyện Tam Kiếm Khách đã ăn ở nhà hàng này xảy ra hơn ba năm trước rồi.
Cô vừa bước vào cửa, người phục vụ bên trong đã lập tức nhận ra cô và nói: "A! Chính là cô. Lúc trước cô đã cứu một ông lão. Sau này, ông chủ của chúng tôi nói rằng khi nào cô qua ăn tối thì miễn phí. Nhưng rốt cục vẫn chưa thấy cô đến. Mì bò ở tiệm chúng tôi không ngon sao? "
"Không phải vậy đâu ạ." Tạ Uyển Doanh lắc đầu. Đơn giản là cô không đủ khả năng chi trả.
Thấy cô có vẻ có chuyện khó nói, đàn anh Tào tới gặp chủ quán và nói: "Chủ quán, không bằng nấu cho cô ấy một bát mì bò bù lại nhé?"
“Ngoài mì bò ra em còn thích ăn gì nữa cứ nói cho chủ quán biết.” Tào Dũng đỡ cô ngồi xuống và nói với cô.
“Em ăn gì cũng được ạ.” Tạ Uyển Doanh trả lời.
"Không cần khách khí. Bọn họ nói rằng sẽ miễn phí cho em mà."
“Như này không tốt cho lắm."
"Đừng thành thật như vậy chứ."
“Đàn anh…” Tạ Uyển Doanh kéo dài âm một lúc lâu và không biết phải nói gì tiếp theo.
Tào Dũng nghĩ lại sự lương thiện của cô với bác sĩ Vương lần trước, thế là anh lại bật cười.
Nhìn anh mỉm cười, hai má lúm đồng tiền nhỏ hiện lên trên khuôn mặt khôi ngô đó của anh trông thật đẹp, Tạ Uyển
Doanh cũng rất tò mò tại sao một người đàn ông đẹp trai như vậy lại muốn trở thành bác sĩ.
Đẹp trai vốn đã là lợi thế, còn làm bác sĩ phẫu thuật thì mệt mỏi, cực khổ và rất bẩn.
Sau khi nhận được cái nhìn của cô, Tào Dũng hỏi: "Còn có câu hỏi nào muốn hỏi anh ư?"
Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định đặt câu hỏi cho đàn anh của mình: "Tại sao anh muốn trở thành bác sĩ?"
“Làm bác sĩ rất thú vị.” Tào Dũng đáp, vừa lấy đũa rửa bằng nước nóng vừa nói chuyện phiếm với cô.
Câu trả lời có phần bất ngờ đối với cô. Tạ Uyển Doanh nghĩ vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Tào Dũng nói: "Sao? Em có nghĩ rằng nhiều người khi muốn trở thành bác sĩ, điều đầu tiên họ nên nghĩ đến là việc cứu người và giúp đỡ người bị thương? Nhưng chỉ cứu mạng thôi là chưa đủ đó.” Đằng sau còn thêm ba chữ: “Tiểu học muội.”
Thật đúng là tiểu học muội. Cho dù cô đàn em nhỏ trước mặt biểu hiện xuất sắc kỹ năng lâm sàng, gần được như tài năng của anh hồi đó, hiển nhiên so với anh còn nhỏ tuổi hơn, kinh nghiệm sống tuy chưa đủ phong phú, vậy nên càng đơn giản hơn.
Hai tô mì thịt bò bốc khói nghi ngút trên bàn, phục vụ bàn nói: "Chủ quán nói tôi thêm đầy thịt bò cho hai người, đều là miễn phí."
“Nói với chủ quán rằng chúng tôi sẽ không khách sáo đâu nhé.” Tào Dũng gật đầu với người đó và nói.
Cảm nhận được điều gì đó, Tạ Uyển Doanh thấp giọng hỏi anh: "Đàn anh à, anh có quen với chủ quán này không?"
"Chủ của quán này từng là một sinh viên y khoa.” Tào Dũng nói.
Chủ quán là sinh viên y khoa sao? Tại sao lại mở một nhà hàng? Có chuyện gì sao? Tạ Uyển Doanh rất ngạc nhiên, vì đây là sự thật mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
“Ăn đi.” Tào Dũng đặt chiếc đũa vào lòng bàn tay cô, thúc giục cô ăn.
Tạ Uyển Doanh nhìn món mì thịt bò, nhớ ra điều gì đó: "Đàn anh, chiếc khăn anh cho em mượn…"
Ồ, cuối cùng cô ấy cũng nhớ ra? Tào Dũng mỉm cười, chờ cô nghĩ về những gì đang xảy ra.
“Em đã dùng nước khử trùng giặt khăn rồi ạ.” Tạ Uyển Doanh nghĩ sau này đàn anh không hỏi đến, có lẽ là vì bệnh sạch sẽ. Hầu hết các bác sĩ bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, vì vậy họ không thích sử dụng khăn tay mà người khác đã đụng đến.
Tào Dũng nghe cô nói dùng nước khử trùng để ngâm khăn tay thì suýt chút làm anh sặc mì.
"Đàn anh, anh xem thuốc khử trùng có mùi khó chịu không? Em đem khăn tay ra phơi nắng cho khô lần nữa.” Tạ Uyển Doanh lo lắng giải thích, đồng thời giúp anh lấy khăn giấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận