Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2980: [2980 ] đối y học không thể tính toán (length: 3901)

"Hắn ăn trộm đồ sao?"
"Là tội phạm giết người sao?"
Một đám người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Nghe nói là lái xe gây tai nạn rồi bỏ trốn." Bác sĩ Mã công bố đáp án.
Gây tai nạn rồi bỏ trốn, tài xế à. Đám đông nghe đến đây, không mấy ai có thể nảy sinh lòng đồng cảm. Bởi vì tài xế này đâu phải không có tiền bồi thường, chỉ riêng chiếc xe gây tai nạn kia cũng đủ bán để bồi thường tiền thuốc thang cho ông lão kia.
"Đầu óc người này có vấn đề sao? Gặp tai nạn giao thông, hoàn toàn có thể bồi thường chút tiền, sao lại bỏ trốn?"
Không cần nói nhân viên y tế tại chỗ không hiểu nổi lô-gíc của tài xế này, cảnh sát cũng chẳng hiểu nổi, có lẽ nên hỏi bác sĩ chuyên khoa mới đúng.
Đứng trước trạm y tá, Thẩm Hi Phỉ lo lắng gọi điện thoại cho Chương Tiểu Huệ: "Tiểu Huệ, cậu mau tới đây, có chuyện lớn rồi!"
"Chuyện gì?" Giọng Chương Tiểu Huệ mơ màng, đồng hồ báo thức chỉ gần một giờ đêm, vừa mới ngủ bị đánh thức.
"Bạn trai cậu giờ đang nằm ở phòng cấp cứu bệnh viện chúng ta, bị cảnh sát áp giải đến." Thẩm Hi Phỉ nói.
Chương Tiểu Huệ vén chăn ngồi dậy: "Bạn trai tớ?"
"Không phải Dương Thiếu Khôn sao? Lần trước cậu nhờ hắn mời chúng ta ăn cơm." Thẩm Hi Phỉ vừa nói vừa thấy hối hận trong lòng, sớm biết đã không đi ăn bữa cơm đó.
Một lúc lâu sau, Chương Tiểu Huệ nói: "Mấy ngày nay tớ không gặp hắn, không biết tình hình của hắn thế nào."
"Cậu mau đến xem đi. Người biết hắn là bạn trai cậu chắc chắn không chỉ có bọn mình." Thẩm Hi Phỉ nói.
Có một số việc giấy không gói được lửa.
Đầu óc Chương Tiểu Huệ hình như tỉnh táo hơn một chút, cô mặc quần áo xỏ giày, hỏi: "Hắn bị bệnh gì mà vào phòng cấp cứu, còn tìm tới tớ sao?"
Nói mới phải, nếu Dương Thiếu Khôn thật sự bị bệnh đột ngột mà vào phòng cấp cứu, lẽ ra sẽ gọi điện thoại cầu cứu cô là Chương Tiểu Huệ trước mới đúng. Đó cũng là điều khiến cô vừa mới nghe điện thoại đã thấy chuyện này kỳ quái.
"Không nói với cậu nữa, cậu cứ đến tìm hiểu tình hình đi. Tớ nghe cũng thấy rối rắm." Thẩm Hi Phỉ nói, rất sợ cô không đến nên không dám nói rõ quá.
Ở bệnh viện, bất kể bệnh nhân là thân phận gì, bác sĩ cần ưu tiên cứu chữa bệnh nhân trước đã. Cảnh sát cũng là công việc ngang hàng, bất kể người này có phải là nghi phạm đang bị truy bắt hay không, tính mạng vẫn phải đặt lên hàng đầu.
Hồ Chí Phàm cùng các nhân viên cảnh vụ yêu cầu bác sĩ: "Hiện tại hắn là nghi phạm, chưa định tội, dù vào tù mà chưa tuyên án tử hình thì vẫn có quyền sống, các anh phải đảm bảo tính mạng cho hắn."
Nếu không cứu được người này thì cảnh sát đuổi theo sẽ gặp rắc rối.
Bệnh nhân này hiện tại là tình huống gì? Ở hiện trường tự tử, nhân viên cứu hỏa đã sớm đặt sẵn đệm hơi trên mặt đất, để phòng vệ cho người tự tử. Không hiểu Dương Thiếu Khôn nghĩ gì, lại đột nhiên chạy đến chỗ không có đệm hơi rồi nhảy xuống, như thể nhất quyết muốn chết.
Nói hắn không sợ chết ư? Hắn chỉ nhảy từ tầng ba, tương đối khó chết, mà phương hướng nhảy lại cố tình nhắm vào một cây đại thụ, có vẻ là có suy nghĩ. Kết quả, nhảy thì cứ nhảy, nhưng chính hắn cũng không ngờ được, tư thế tiếp đất không đúng, sau khi tiếp đất thì hoàn toàn mất cảm giác, không thể động đậy.
Bác sĩ chỉ còn biết ngơ ngác nhìn: Các anh nói người này ngu đến mức tính toán cả việc ngã từ trên cao gây thương tích ư?
"Tôi đã gọi điện cho ba đồng nghiệp khoa chỉnh hình của bệnh viện chúng ta trên đường, bảo họ về gấp." Bác sĩ Mã thấu hiểu tâm trạng của cảnh sát nói.
Dựa vào các triệu chứng trước mắt của người bị thương, bác sĩ khám ban đầu suy đoán là tủy sống bị tổn thương, có khả năng cột sống ngực trở lên bị gãy hoặc sai khớp. Nếu vậy, e là sẽ dẫn đến liệt nửa người.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận