Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2926: [2926 ] hướng đi (length: 3866)

Những nam sinh khác nhìn hắn bằng ánh mắt kiểu 'ngươi là đồ ngốc': Ngươi cho rằng có thể tìm được người có chỉ số IQ so với Tạ đồng học sao?
Ba vị sư đệ sư muội có tên ở đây.
Sư đệ học gây mê nghe nói là học bá thực thụ của khóa tám năm sắp tới, tên là Lữ Ngạn Hàm, người không cao không thấp, tướng mạo được, rất t·h·í·c·h cười. Tính cách lạc quan yêu đời này thuộc kiểu khá hiếm thấy trong giới học bá, cho nên rất được lòng các lão sư.
Một đàn em học gây mê rất được yêu thích, Tạ Uyển Oánh có hơi lo lắng là đại sư tỷ lại phải lo âu.
Liễu Tĩnh Vân thì thở phào nhẹ nhõm, ai bảo nàng có chí hướng cao, muốn tìm được một bác sĩ gây mê riêng cho tiểu sư muội thật không dễ dàng.
Còn các sư đệ sư muội thực tập khoa ngoại bụng, được nhận xét là kiểu học bá cao lãnh thường thấy.
"Còn lạnh hơn Lâm Hạo." Trương Đức Thắng liếc mắt nhìn mấy đối thủ hậu bối này, giới thiệu ấn tượng đầu tiên.
Lâm Hạo của ban họ vốn đã là một người rất rất lạnh lùng, lại còn có sư đệ sư muội lạnh hơn cả Lâm Hạo.
"Nghe tên của hai người họ, chẳng lẽ là người quen à?" Phan đồng học thích trinh thám hỏi.
Hai sư đệ sư muội này tên là Thước Văn Lâm, Thước Tư Nhiên, cùng họ khiến người ta liên tưởng lung tung.
"Là anh em, anh em họ, tướng mạo có hơi giống nhau."
Ý nói Phan đồng học lại một lần nữa đoán trúng rất dễ dàng.
Ngụy đồng học tay gãi gãi cằm, sư muội này của mình hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng, có vẻ không đáng yêu.
Nói về sư muội đáng yêu, Ngụy đồng học lại nhớ tới Phạm Vân Vân mấy lần tìm Tạ đồng học, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu lúc nào cũng bày ra vẻ khoa trương đúng là vô cùng khả ái. Phạm Vân Vân giờ cũng đã bắt đầu kỳ thực tập, đang luân khoa ở khoa nhi.
Trong điện thoại của Tạ Uyển Oánh vẫn còn tin nhắn đầy vẻ k·í·c·h ·đ·ộ·n·g của Phạm Vân Vân ngày đầu tiên đến khoa nhi, kể với người sư tỷ này là đã nhìn thấy Niếp lão sư trong truyền thuyết.
Sau khi được một đám tiền bối chỉ bảo, Phạm Vân Vân tiếp nhận ý kiến của đám người La Yến Phân, dự định dốc sức nghiên cứu khoa nhi, mong muốn sau này có thể ở lại quốc hiệp.
"Ngụy Thượng Tuyền, ngươi về nhà đi." Các nam sinh ở hiện trường phát hiện sắc mặt bất an của Ngụy đồng học, đồng thanh muốn hắn về nhà tu tâm dưỡng tính.
"Ta về nhà cũng không có việc gì làm. Ta bảo tài xế nhà ta lát nữa đến đón. Ta không k·i·ế·m s·ố·n·g, có thể ở đây xem các ngươi làm việc." Ngụy Thượng Tuyền đồng học quyết định ở lại đây ăn vạ hóng chuyện rồi đi, hắn có cảm giác tối nay nhiều người tụ tập một chỗ thế này có thể sẽ xảy ra chuyện gì.
Trở lại thực tế, ban đêm trực ban ở trong khoa không thể đi lại lung tung. Phan Thế Hoa đồng học và Cảnh Vĩnh Triết sắc mặt đều xanh xao, thấy rõ ràng.
Hai người này, có lẽ là vì cùng Tạ đồng học trực ban áp lực lớn nên mặt mũi mới biến sắc như vậy.
"Ai đưa bọn họ đi làm vậy?" Trương Đức Thắng đoán được điều gì đó, ghé vào tai Ngụy đồng học hỏi.
Người này có thể là ai? Ngụy Thượng Tuyền tuy rất muốn ở lại phòng khoa làm việc, nhưng nếu thật sự ở lại, biểu cảm của hắn có lẽ sẽ giống Phan đồng học, đều sẽ bi thảm như nhau.
Hoàng Chí Lỗi đi ra phòng làm việc, thấy một đám sư đệ sư muội tụ tập ở hành lang, hỏi: "Ăn cơm tối chưa?"
Sắp trực đêm rồi, mau ăn no cơm để còn bắt đầu làm việc.
"Ăn rồi." Mọi người gật đầu t·r·ả lời một cách ngoan ngoãn giống như đang đáp lời sư huynh Hoàng.
Hoàng Chí Lỗi vẫy tay gọi sư đệ sư muội lại, dặn dò đôi câu: "Tối nay ta và Tào sư huynh không có ở bệnh viện, nhưng vẫn sẽ mở máy. Có chuyện thì gọi điện thoại."
Từ khi có người mới đến trực ban ở tuyến đầu, cuối cùng thì Hoàng Chí Lỗi hắn cũng có thể lui về tuyến hai nghỉ ngơi một chút.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận