Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3764: [3764 ] toàn đuổi theo (length: 3748)

Báo nguy không thể báo bừa, nếu như báo mà phạm nhân căn bản không xuất hiện, cảnh sát sẽ nói ngươi báo án giả. Anh La cẩn trọng điểm này là cần thiết.
Tạ Uyển Oánh dặn dò thêm: "Nếu ngươi thấy tình huống không ổn thì lập tức chạy. Em gái ngươi cần ngươi chăm sóc."
"Vâng vâng vâng." Anh La nghe xong lời này thì vui vẻ, nghĩ anh ta to cao như vậy hơn nữa biết đánh nhau, không giống mấy cô bác sĩ, không cần sợ đối phương khiêu khích một mình.
Cảm giác anh La có hơi coi thường. Tạ Uyển Oánh ở lâm sàng đã gặp qua rất nhiều vụ gây thương tích, biết dù là cảnh sát mang súng gặp phải kẻ liều mạng cũng có thể sẽ chết.
Cúp điện thoại, Tạ Uyển Oánh thật sự không yên lòng, đi ra cửa bệnh viện chuẩn bị bắt taxi đi qua. Trên đường lại gọi điện thoại hỏi Hoàng Bội Bội, hỏi các cô có khả năng là Chương Tiểu Huệ không.
Số điện thoại của Hoàng Bội Bội vì sự kiện lần trước nên cô có.
Một cuộc điện thoại kết nối, giọng nói muốn thuộc về Hoàng Bội Bội vang lên đầy bất ngờ: "Ôi, con người cứng nhắc như một cây gậy như cậu đừng có xem thường bọn tôi thế chứ? Vậy mà lại nhớ số điện thoại của tôi."
Tạ đồng học chưa từng xem thường bất kỳ ai.
"Chương Tiểu Huệ không còn làm việc ở sở nghiên cứu nữa, quyết định đi làm bác sĩ lâm sàng. Cô ấy vốn dĩ không thích nghiên cứu trong phòng thí nghiệm." Lời Hoàng Bội Bội nói xem như thừa nhận Chương Tiểu Huệ đã xin việc đến một bệnh viện khác ngoài bệnh viện quốc hiệp.
Năm đầu chắc chắn là bác sĩ nội trú. Chương Tiểu Huệ có lẽ lại là trong lúc trực cấp cứu đã cãi nhau với bệnh nhân.
"Cô ta chuyển ra khỏi trường, nghỉ ngơi ở đâu, ở nhà mình sao?" Tạ Uyển Oánh hỏi.
"Nhà cô ta không ở thủ đô. Cô ta và Thẩm Hi Phỉ hai người cùng nhau thuê nhà ở."
"Các cô ấy ở tại tiểu khu Thiên Uyển sao?"
"Sao cậu biết?"
Xác suất lớn là vậy. Tạ Uyển Oánh bước nhanh hơn.
"Cậu gọi điện thoại cho tôi hỏi những chuyện này làm gì?" Hoàng Bội Bội hỏi ngược lại.
"Bây giờ cậu gọi điện cho hai người họ hỏi rõ các cô ấy đang ở đâu. Nếu ở trong nhà, thì ở yên trong nhà đừng ra ngoài, đừng tùy tiện mở cửa cho người lạ. Nếu đang ở trên đường, ngàn vạn lần đừng một mình đi lại." Tạ Uyển Oánh vội vàng dặn dò đối phương.
Nghe cô nói vậy, Hoàng Bội Bội bị dọa sợ không nhẹ: "Tạ Uyển Oánh, ý cậu là gì, có người đang theo dõi các cô ấy sao?"
"Không biết có phải không nữa. Con gái phải cẩn thận một chút."
Cô nàng khô khan cứng nhắc như một cây gậy dặn dò các cô phải cẩn thận. Hoàng Bội Bội lườm nguýt rồi cúp máy.
Đứng ở ven đường vẫy tay đón một chiếc taxi, mở cửa rồi lập tức ngồi lên, vội vã gấp gáp lên đường Tạ Uyển Oánh hoàn toàn không chú ý tới phía sau có người.
"Bác sĩ Tạ, bác sĩ Tạ ——" Diêu Trí Viễn ôm cặp sách gọi cô, thấy cô không dừng lại mà ngồi lên xe vội vã đi mất, chỉ đành ngẩn người ra đoán, "Cô ấy vội đi gặp bác sĩ Tào sao?"
(Tào Dũng: Chỉ mong là như vậy.) "Không thể." Lâm Hạo là người hiểu rõ bạn học Tạ cùng với Phan Thế Hoa đi tới nói. Sau đó, hai người trông thấy bóng dáng Tạ đồng học bắt taxi đi, thì bị kinh động.
"Phỏng đoán có chuyện." Bác sĩ Phan như một Holmes nói.
Lời này không cần bạn học Phan đoán, Lâm Hạo cùng tất cả các bạn học khác cũng đoán ra được. Bởi vì bạn học Tạ ở trong lớp được xem như là một người nổi tiếng keo kiệt, không cần thiết tuyệt đối sẽ không bắt taxi.
"Đi đi đi." Lâm Hạo chạy nhanh hướng cửa xông ra.
Phan Thế Hoa cùng cậu ấy chạy đến cửa chính đón xe.
Hai người ngồi lên taxi mau chóng đuổi theo xe của Tạ đồng học. Nếu như hai người họ không đi cùng, quay đầu về nhất định sẽ bị những nam sinh khác trong lớp cùng với thầy Nhậm làm thịt. Còn những người phía sau có đuổi theo hay không thì hai người họ không quan tâm.
Trên thực tế, một đám người đang theo đuôi hai người bọn họ cũng nhanh chóng đuổi kịp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận