Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 77 - Hơn ba năm sau (3)



Chương 77 - Hơn ba năm sau (3)




Ba người còn lại lườm cậu ta: Cậu thật vớ vẩn!
“Lớp chúng tôi cạnh tranh quá kinh khủng.” Lý Khải An bày tỏ nỗi buồn sâu sắc của cậu ta.
Ai có thể tưởng tượng được rằng kể từ khi trong lớp xuất hiện nữ thiên tài y học, cả chín nam sinh bọn họ dường như đã bị kích thích và thúc đẩy bởi thành tích của cô trong suốt ba năm rưỡi, đến nỗi không một ai dám buông lỏng việc học.
Điều vui nhất là người hướng dẫn bọn họ lại chính là thầy Nhậm. Điểm trung bình khóa này của Hiệp hội Y khoa Quốc gia đã tạo nên một mức điểm yêu cầu cao kỷ lục vượt ngoài mong đợi. Ngoài yêu cầu không được rớt môn thì còn phải đạt tám mươi điểm trở lên trong tất cả môn học. Cũng vì lý do đó mà những năm trước có một vài sinh viên không chăm chỉ học hành nên đạt dưới tám mươi điểm trong một môn và sợ sẽ không thể tốt nghiệp. Tuy nhiên, điều này sẽ khó xuất hiện ở lớp của Nhậm Sùng Đạt.
Khi Nhậm Sùng Đạt nhận chức giảng viên, anh đã yêu cầu điều chỉnh lại các môn học và thành tích.
Có người nói rằng nhà trường đã thưởng cho Nhậm Sùng Đạt một khoản tiền lớn, tuy nhiên đó chỉ là lời đồn đoán không rõ thực hư.
“12 cái rồi, cậu ấy có lẽ sẽ hít 18 cái á.” Nghe mấy người bên ngoài đang đếm cho Tạ Uyển Doanh, giọng điệu Lý Khải An trông qua như một cô gái mới lớn sắp sửa khóc.
“Cậu có thể hít được bao nhiêu cái?” Phùng Nhất Thông hỏi cậu ta.
“Tôi hít xà rất khá nha hít chuẩn cũng bảy tám cái. Cậu không cần phải hỏi tôi, cậu hãy hỏi Triệu Điềm Vĩ bên cạnh kìa. Cậu ta ngay cả ba cái tiêu chuẩn cũng không làm được đi.” Lý Khải An phàn nàn.
Triệu Điềm Vĩ rụt cổ vào chiếc khăn choàng quấn quanh cổ cậu ta, trời lạnh nếu không phải có nữ học bá Tạ Uyển Doanh thì tại sao bọn họ sáng phải thức sớm tối đi tập thể dục chứ.
Toàn trường có tin đồn trong lớp chín nam sinh lại không thắng nổi một cô nữ sinh. Về đến nhà cậu liền bị ông nội chê cười và đuổi thẳng về trường Y nghỉ đông.
Phùng Nhất Thông vươn tay kéo chiếc khăn quàng cổ ngắn ngủn ra, trợn mắt nhìn cậu ta: “Cô ấy còn không quàng khăn, cậu quàng khăn cái kiểu gì vậy, thật đáng xấu hổ mà!”
Sau khi vận động, Tạ Uyển Doanh đổ mồ hôi khắp cả người vậy làm sao cô có thể quàng khăn để tập luyện được nữa chứ.
Triệu Điềm Vĩ cúi đầu như một con đà điểu và tiếp tục ngồi run cầm cập trong gió lạnh.
Khi số đếm lên đến hai mươi, đám đông xung quanh không khỏi vỗ tay tán thưởng cô.
Hai mươi, con số này có rất ít nam sinh làm được. Cô gái này thật sự rất tuyệt!
Tạ Uyển Doanh thờ phào nhẹ nhõm, từ từ buông thanh xà và đứng vững vàng trên mặt đất. Bọn họ vỗ tay cái gì chứ, cô vận động để rèn luyện bản thân không phải để thể hiện cho bọn họ xem.
Đột nhiên có một nam sinh băng qua đám người đi tới trước mặt cô gọi: “Tạ Uyển Doanh.”
Ai?
Tầm mắt Tạ Uyển Doanh nhìn thấy một khuôn mặt lạ lẫm của nam sinh xuất hiện trước mặt.
Triệu Điềm Vỹ và những người khác cũng đều không biết cậu ta, chứng tỏ người này không phải một trong chín nam sinh của lớp bọn họ.
“Đây là vé xem phim Tết. Tôi mời cậu cùng đi xem với tôi nha.”
Da thịt thật trắng!!!
Vùuu, gió Bắc vừa thổi cát và đám cỏ xanh trên sân vận động.
Một sự im lặng như tờ.
Mặt mày nhóm người Triệu Điềm Vĩ như hóa thành nhựa đường: Tên này đến từ đâu đây? Chuyên ngành nào? Khoa nào? Mà lại dám tỏ tình với nữ sinh duy nhất trong lớp trước mặt bọn họ chứ ?!
Lý Khải An yên lặng nhìn lại liếc mắt lấy một cái, thấy được xa xa, lớp trưởng Nhạc Văn Đồng cũng đang nhìn ba người bọn họ, rõ ràng trong lòng cũng giống như họ rất khó chịu: Tên này điên rồi hay sao mới dám đi tỏ tình!
Bây giờ chỉ chờ xem Tạ Uyển Doanh sẽ trả lời như thế nào.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Điềm Vĩ và những người khác bắt đầu soi xét về nam sinh đã tỏ tình này: “Trông không ổn lắm.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận