Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1578: Quan tâm



Chương 1578: Quan tâm




Chương 1578: Quan tâm
Rời khỏi khoa cấp cứu, đi đến văn phòng của bác sĩ phẫu thuật, Tạ Uyển Doanh cầm lại chiếc điện thoại đã sạc đầy pin của mình.
Mở điện thoại ra, tinh tinh tinh, rất nhiều tin nhắn xuất hiện trên màn hình.
Tạ Uyển Doanh mở khoá cẩn thận xem xét.
Mấy cái tin nhắn Khương Minh Châu gửi chính là: Doanh Doanh, em nói với đàn anh là em về nhà thăm người thân, chị gọi điện cho em sao em không nhấc máy? Điện thoại không có pin thì nhớ sạc nhé.
Tạ Uyển Doanh: đàn chị là học bá, thoáng cái đoán ra điện thoại của cô không có pin rồi.
Hoàng Chí Lỗi: Tiểu học muội, có phải em đã lên máy bay rồi không?
Tạ Uyển Doanh toát mồ hôi: đàn anh cũng là học bá, vậy mà cũng đoán ra cô ở trên máy bay.
Không ngờ đàn anh Đào cũng biết, nhắn một cái tin hỏi thăm cô: Doanh Doanh, có chuyện gì phải nói, không cần giấu giếm, anh có thời gian để nói chuyện.
Mu bàn tay của Tạ Uyển Doanh vỗ nhẹ hai cái lên trán, trong lòng khó có thể xác định được là đàn anh Đào an ủi cô hay cảnh cáo cô không nói rõ ràng thì tự gánh lấy hậu quả.
Chắc chắn không thể thiếu chị cả và chị hai: Doanh Doanh, em trở về nhớ nói rõ nha.
Ngón tay lướt mới vừa lướt đến, là tin nhắn của đàn anh Tào.
Tào Dũng: Cần anh đến Tùng Viên không?
Tiếng nhịp tim nảy lên thình thịch truyền đến tận mang tai, uỳnh uỳnh uỳnh: quả nhiên đàn anh Tào đối xử tốt với cô nhất.
Đầu ngón tay ấn trên màn hình chăm chú gõ phím trả lời tin của các đàn anh và đàn chị. Nghĩ đến giờ này đã trễ, có lẽ tất cả mọi người đã ngủ rồi.
Vừa mới gõ xong một dòng chữ cho đàn anh Tào: Em không sao đâu, đàn anh.
Tít…
Chuông điện thoại reo lên. Đàn anh Tào rõ ràng chưa ngủ.
Tạ Uyển Doanh nhìn đồng hồ, là mười hai giờ đêm, nhận được lời nói nhanh như dòng điện.
"Doanh Doanh, hiện giờ em đang ở đâu?"
Giọng đàn anh Tào bên phía đối diện có chút mệt mỏi.
"Đàn anh, anh còn chưa ngủ sao ạ?" Cô hỏi.
Anh ở đó không ngủ được, kiên quyết đợi tin cô có trở về hay không. Vu Học Hiền và Nhậm Sùng Đạt cũng không nói chuyện riêng của cô với người khác. Do buổi chiều Hoàng Chí Lỗi với tư cách trực viện tổng bị gọi đi cấp cứu, lúc đến cấp cứu thì phát hiện cô không ở đây lại hỏi han mới biết được cô có việc đột xuất xin phép nghỉ về thăm ông bà.
Từ lúc đầu giờ chiều, anh và người khác nghe tin gọi thế nào cho cô cũng không được, tin nhắn lại không có hồi âm, toàn bộ đám người vô cùng sốt ruột, không rõ cô đang gặp khó khăn gì.
"Trước tiên em nói cho anh biết hiện tại em đang ở Tùng Viên sao?" Tào Dũng hỏi, chỉ muốn biết tình hình của cô ra sao, sao lại về nhà, chỉ biết cô quan tâm chuyện trong nhà luôn nói năng thận trọng giống như thần thần bí bí, khiến anh lo lắng không thôi.
Nghĩ đến tin nhắn đàn anh Tào gửi lúc trước, Tạ Uyển Doanh vội vàng phủ nhận: "Không cần đâu, đàn anh, anh không cần đến Tùng Viên đâu. Em không có ở Tùng Viên."
"Em không về nhà sao? Đàn anh của em nói em về nhà có việc. Trong nhà em có người đổ bệnh sao? Người nhà em bị bệnh gì, bệnh vô cùng nghiêm trọng sao?" Tào Dũng hỏi tới tấp.
Đàn anh Tào chất vấn nguyên do dĩ nhiên rất lo lắng cho tình hình của cô. Vấn đề cô nói không nên lời, có thể là vì cô trọng sinh, khiến cô biết một vài sự việc phát sinh cho nên ngàn vạn lời nói trong lòng đều không thể nói ra được.
"Doanh Doanh." Nghe cô ở phía đối diện trầm mặc không nói, trái tim Tào Dũng bị bóp nghẹt, lông mi nhíu lại, hận không thể bay đến bên cạnh cô ngay lập tức, muốn biết rốt cuộc nhà cô bị làm sao.
"Đàn anh, không sao đâu ạ." Tạ Uyển Doanh bừng tỉnh, cũng chỉ có thể nói câu này.
"Bây giờ có phải em đang ở bệnh viện hay không? Anh nghe thấy âm thanh của máy theo dõi điện tâm đồ."
Tạ Uyển Doanh toát mồ hôi giật thót trong lòng, đàn anh là người chuyên nghiệp có lỗ tai nhạy bén, một tiếng động nhỏ cũng không thoát khỏi tai của đàn anh.
"Người nhà em đang nằm viện à?" Tào Dũng khẳng định bản thân không nghe lầm: "Nằm viện ở đâu? Mắc bệnh gì vậy?"





Bạn cần đăng nhập để bình luận