Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 209 - Quá đỗi hổ thẹn



Chương 209 - Quá đỗi hổ thẹn




Nhìn thấy vấn đề nghiêm trọng như vậy, hai bác sĩ giải phẫu thần kinh này lại vẫn có thể còn cười được. Bác sĩ Trương trong lòng mắng chửi: Quả nhiên là người của khoa ngoại thần kinh, từng người từng người một đều mắc bệnh thần kinh.
Khi bước ra khỏi văn phòng, bác sĩ Trương nở một nụ cười châm biếm với Tào Dũng và nói: "Tại sao bác sĩ Tào lại ở đây? Không phải cô ấy nói cô ấy là sinh viên của Hoàng Chí Lỗi sao?”
“Cũng là đàn em của tôi.”
Chỉ một câu ngắn có sáu từ, cảnh tượng khiến người ta cảm thấy lạnh đi.
Một người thích cười như anh Tào, đến khi không làm sao cho cười nổi,
thì khán giả chuyển sang chế độ đóng băng nhanh chóng.
Vẻ mặt của bác sĩ Trương cứng đờ, anh ta phải nuốt nước bọt.
Hoàng Chí Lỗi chỉnh lại kính và nhìn người này: Bác sĩ Trương, người cũng được mọi người biết đến.
Liễu Tĩnh Vân lặng lẽ đi tới cửa, vừa nghe, vừa dùng ngón tay nắm lấy ghim áo trên ngực.
“Nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tào Dũng bình tĩnh hỏi những người liên quan đến sự việc.
Ngay lúc Liễu Tĩnh Vân chuẩn bị bước ra, cô ấy định nói rằng sẽ một mình gánh vác trách nhiệm.
Tạ Uyển Doanh đột nhiên phủ đầu cô ấy và nói: "Đàn chị muốn gây mê cho một bệnh nhân. Gây tê là y lệnh do thầy Trương đưa ra. Sau khi bệnh nhân đến, bà ấy phát hiện ra rằng mình không thể cúi gập người xuống. Chạm vào các cơ thấy cực kỳ cứng nên cảm thấy không ổn. Bọn em đã báo cáo với thầy Trương rằng không thể gây mê được. Thầy Trương tức giận không đợi bọn em nói xong liền gọi điện cho đàn anh đến."
“Cô không học các môn về gây mê, cô hiểu cái gì về gây mê chứ?” Bác sĩ Trương tức giận quay đi, bác bỏ lời nói của cô.
“Em chưa thực hiện chích gây mê.”
“Đúng vậy, cô chưa từng làm, cô biết cái gì chứ!”
“Nhưng em biết rằng có những chống chỉ định đối với gây tê tủy sống. Khi bác sĩ gây mê muốn tiến hành gây tê tủy sống cho bệnh nhân, có được phép bỏ qua các chống chỉ định không?”
Bác sĩ Trương chớp mắt, liên tục phản bác lại lời nói của cô: "Cô chưa từng thực hành, cũng chưa từng học qua, cô cho rằng cái gì là chống chỉ định, cái cô nói là chống chỉ định sao? Ngày càng có nhiều bệnh nhân bị đau thắt lưng, không phải ai cũng không thể gây tê tủy sống, nếu cô không hiểu thì cũng đừng nói nhảm."
"Em đã nói là có thể cột sống có vấn đề. Thầy có nhất thiết phải bác bỏ các vấn đề như viêm cột sống dính khớp không? Bác sĩ Trương, thầy đã không nghe hết lời đàn chị của em nói phải không? Lẽ nào thầy cho rằng các vấn đề về cột sống không phải chống chỉ định khi gây tê tủy sống? "
“Cái đó, đúng vậy, vậy thì sao? Làm sao có chuyện cột sống có vấn đề? Nếu có vấn đề về cột sống, các bác sĩ phẫu thuật đã thông báo cho chúng ta rồi. Đây là việc của bác sĩ lâm sàng nhận định, bác sĩ gây mê là pha trộn hai chuyện này làm gì? "
"Ca phẫu thuật là phẫu thuật hậu môn, không phải là phẫu thuật chỉnh hình. Nó được đưa vào khoa cấp cứu mà không được kiểm tra toàn diện. Bác sĩ khoa hậu môn trực tràng không phải là bác sĩ khoa chỉnh hình, làm sao thầy có thể chắc chắn là người đó có bỏ sót chẩn đoán hay không? Thầy là bác sĩ gây mê, chẳng phải là cần xem giúp bác sĩ ấy xem cột sống có vấn đề hay không sao?"
“Tôi cần phải giúp anh ta sao? Đó là việc của anh ta mà!"
“Ý thầy là, nếu bác sĩ đó bỏ sót chẩn đoán, chưa nhìn được ra, thì chuyện bệnh nhân có vấn đề về cột sống là chuyện anh ta phải tự lo liệu đúng không?”
Nghe cô nói những điều này, bác sĩ Trương quá đỗi hổ thẹn, có thể nói là trước đây anh chưa bao giờ thấy hổ thẹn như vậy. Cô gái trước mặt từ đâu đến, hùng hồn như vậy.
“Để thầy nói cho em biết, đây là bệnh viện gì, lần chẩn đoán bị bỏ sót này…” Bác sĩ Trương phải rất vất vả mới tìm được từ để nói.
"Thầy Trương, em biết thầy nghĩ em và đàn chị làm việc không tốt như thầy muốn. Em hy vọng thầy làm rõ đầu đuôi sự việc, chứ không phải muốn thầy để mắt tới hai bọn em. Bọn em chỉ có trách nhiệm báo cáo với thầy. Thầy có thể lắng nghe hoặc không. Thầy có thể coi bọn em là không khí, nhưng thầy phải đi gặp để khám xem tình trạng của bệnh nhân đúng không? Để là một bác sĩ có trách nhiệm, thầy không thể coi bệnh nhân như không khí đúng không? Bọn em không có ý ​​gì khác ngoài việc để thầy đến gặp và khám cho bệnh nhân."



Bạn cần đăng nhập để bình luận