Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 951: Đưa ra một quyết định đáng sợ



Chương 951: Đưa ra một quyết định đáng sợ




Chương 951: Đưa ra một quyết định đáng sợ
"Chờ một chút, đàn chị, em không nhớ được những gì chị nói." Phạm Vân Vân nghe cô nói có bệnh nhân cấp cứu, đầu óc thoáng chốc muốn nổ tung. Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tình huống khẩn cấp như vậy, trong lòng càng nóng vội hơn, cô ấy giống như càng nghe không rõ Tạ Uyển Doanh đang nói cái gì. Đưa tay lấy bút và quyển sổ trong túi ra ngoài để ghi chép, vừa lấy hai thứ này ra khỏi túi thì đều bị rơi xuống đất, khiến cô ấy hoảng hốt, trong tay ngay cả điện thoại di động cũng thiếu chút nữa cầm không được.
Tạ Uyển Doanh có thể nghe rõ tiếng đồ dùng bị rơi xuống đất, nghĩ: Hỏng rồi, có lẽ học muội không làm được rồi.
Các bác sĩ gặp phải tình trạng cấp cứu được đào tạo bài bản, tất cả đều là do nhiều năm mài giũa lâm sàng mới thành. Sinh viên y khoa chưa từng trải qua chuyện gì hoàn toàn là một người bình thường, người bình thường gặp phải loại tình huống này thì nhất định chỉ có hoảng hốt.
"Đàn chị, em không quen giáo sư trong phòng cấp cứu." Phạm Vân Vân vừa khom lưng vừa nhặt bút: "Em phải tìm ai đây?"
Tìm ai đây? Không quen biết giáo sư thì phải làm sao đây? Tư duy quán tính là tìm giáo sư quen thuộc của mình để dễ dàng nói chuyện, đối mặt với giáo sư lạ ngay cả mở miệng cũng không biết làm thế nào để mở miệng. Huống chi, các giáo sư trong phòng cấp cứu từ trước đến nay luôn bận rộn đến mức chân bị chuột rút. Nếu đi đến trước mặt giáo sư mà nói chuyện không rõ ràng, giáo sư căn bản là thời gian rảnh để nghe nói một từ cũng không có.
Thay vì ở chỗ này cùng học muội lãng phí thời gian giải thích cái này, Tạ Uyển Doanh chỉ có thể lựa chọn lại cúp điện thoại tìm người khác giúp đỡ.
Tìm ai, trong đầu Tạ Uyển Doanh đột nhiên hiện ra một người. Không tìm giáo sư của khoa ngoại tổng quát hai là biết giáo sư Đàm là người càng chú trọng tốc độ, bây giờ chắc chắn là đang ở phòng phẫu thuật rồi. Ngược lại có một vị giáo sư, so với những người khác xem ra tương đối chậm rãi, thích đem bệnh nhân giao cho bác sĩ phía dưới xử lý đến khi người phía dưới không thể xử lý được nữa, mới đích thân đi đến phòng phẫu thuật.
Không thể kéo dài, Tạ Uyển Doanh ấn vào số điện thoại mà cô chưa bao giờ gọi qua. Cô có thể biết số này, là Phát Tiểu Ngô Lệ Tuyền cho cô. Du...du..du.
Có lẽ người đối diện thoạt nhìn số điện thoại di động xa lạ này, đang suy nghĩ có nên nghe máy hay không. Cũng may, đối diện có một tiếng cất lên, bắt máy rồi.
"Phó, giáo sư Phó." Giọng Tạ Uyển Doanh không tự chủ được như bị ngẹn, tim đập hơi nhanh.
Nếu cô muốn đi đến khoa phẫu thuật tim và ngực trong tương lai, mỗi khoảnh khắc trước mặt giáo sư phẫu thuật tim sẽ có ảnh hưởng lớn đến sự lựa chọn của cô. Nó phải để lại được cho giáo sư một ấn tượng tốt. Cho nên, cuộc điện thoại này của cô gọi cho giáo sư Phó nhờ giúp đỡ, là tốt hay xấu, trong lòng cô thấp thỏm đứng ngồi không yên.
“Tạ Uyển Doanh?” Phó Hân Hằng nghe ra giọng nói của cô, ckhông nghĩ đến là cô gọi.
Bởi vì trước đây chưa từng liên lạc qua điện thoại với nhau.
"Giáo sư Phó, tình hình là như vậy." Nếu sự tình đã như vậy, Tạ Uyển Doanh đành phải lựa chọn liều lĩnh, dựa theo trình tự công vụ đối mặt với giáo sư Phó báo cáo tình huống tại hiện trường:"Em và giáo sư Lỗ của trường y cùng với vợ của giáo sư Chu Lý đàn chị Hiểu Băng hôm nay cùng nhau ra ngoài, lúc trở về bắt taxi. Tài xế taxi đột ngột bị bệnh, chuẩn đoán ban đầu nghi ngờ say nắng nặng. Bây giờ chúng tôi đang ở cách cửa phòng cấp cứu của bệnh viện khoảng một ngàn mét rẽ trái, rất cần một người nào đó để giúp đỡ. Bởi vì tình trạng tâm lý của chị Lý có chút vấn đề, giáo sư Lỗ có triệu chứng cấp tính không rõ nguyên nhân, em không thể bỏ mọi người mà đi.”
Giáo sư Phó nhất định không giống Phạm Vân Vân, chỉ cần cô nói một lần, đều có thể ghi nhớ hết toàn bộ, nói với cô: "Em ở yên đó chờ lệnh. Tôi gọi ai đến.”
"Vâng." Tạ Uyển Doanh đặt điện thoại xuống.
Lý Hiểu Băng cách cô không xa nhìn cô: Em vừa gọi cho ai vậy?





Bạn cần đăng nhập để bình luận