Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 199 - Kỷ luật tự giác của sinh viên y khoa



Chương 199 - Kỷ luật tự giác của sinh viên y khoa




Tạ Uyển Doanh có chút do dự khi phải dùng tiền của đàn anh.
Một người khác đi tới đứng bên cạnh hai người họ nói: “Không phải tiền của Hoàng Chí Lỗi, là thẻ ăn do bệnh viện cấp phát, em cứ việc gọi món.”
Tạ Uyển Doanh và Hoàng Chí Lỗi quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Tuấn Bằng.
“Sao cậu lại ở đây?” Hoàng Chí Lỗi chất vấn, gần đây người đồng hương này luôn lượn lờ ở trước mắt mình giống như âm hồn không tan.
“Tôi đưa bệnh nhân đi làm CT xong thuận tiện xuống ăn cơm.” Chu Tuấn Bằng nói.
Nghe nói bệnh nhân đã làm CT xong, Hoàng Chí Lỗi cùng Tạ Uyển Doanh đều muốn biết kết quả nên ba người cùng ngồi xuống ăn cơm.
“Kết quả chụp CT như thế nào?” Hoàng Chí Lỗi hỏi.
“Kết quả là ở chỗ giáo sư, không phải ở chỗ tôi. Phòng CT ra báo cáo bằng văn bản nào có nhanh như vậy.” Chu Tuấn Bằng nói.
“Nhưng cậu ở bên trong xem, khẳng định phải nhìn thấy cái gì đó.” Hoàng Chí Lỗi nói.
“Đại khái suy đoán của em ấy là có đạo lý.” Chu Tuấn Bằng nhìn Tạ Uyển Doanh nói lời này.
Chẳng khác nào nói tiểu học muội nói đúng. Hoàng Chí Lỗi rất cao hứng, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm hưng phấn.
Tạ Uyển Doanh cúi đầu ăn cơm.
Hai người khác nhìn cô ăn. Hai người đàn ông nhìn thấy trong đĩa cơm của một cô gái lại đặt lượng thức ăn có chút tương đương với hai người bọn họ thì cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Ăn cơm là bổ sung năng lượng, một người ăn bao nhiêu phải tùy thuộc vào lượng tiêu thụ của người đó. Ăn nhiều mà có dư thừa sẽ dẫn đến việc béo phì. Ăn ít hơn, không đủ chất sẽ bị thiếu hụt dinh dưỡng. Đạo lý này có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế, rất ít người có thể căn cứ vào nhu cầu cơ thể của mình để bổ sung dinh dưỡng cho hợp lý.
Bởi vì nó đòi hỏi rất cao tính kỷ luật tự giác của một người.
Trên thực tế, sinh viên y khoa cần tiêu thụ rất nhiều năng lượng. Bởi vì giáo sư luôn luôn yêu cầu bạn làm công việc vặt. Ngoại trừ những việc linh tinh tốn thể lực, não bộ cũng cần phải vận động. Tất cả sinh viên y khoa đều biết rằng việc sử dụng não bộ tiêu tốn rất nhiều năng lượng, đó được gọi là lao động trí óc.
Ngoài công việc, sinh viên y khoa và bác sĩ cần phải có thời gian rảnh rỗi để tập thể dục. Có một cơ thể tốt để chăm sóc bệnh nhân chứ không phải để những người khác chăm sóc ngược lại bạn. Tập thể dục cũng cần tiêu tốn năng lượng.
Một số sinh viên y khoa vì muốn có vẻ ngoài đẹp mà cố ý ăn ít hơn để giảm cân, kết quả là thỉnh thoảng công việc lâm sàng tiêu thụ lớn, cần tiêu tốn nhiều năng lượng để bù đắp. Cả nam và nữ sinh viên y khoa đều như vậy. Tương đương với việc sinh viên y khoa có kiến thức y tế cũng rất khó để kiểm soát bản thân không đi theo xu hướng.
Sinh viên y khoa muốn duy trì vóc dáng tốt, không phải là giảm cân mà phải biết làm thế nào để ăn, làm thế nào để tập thể dục. Duy trì lượng thức ăn thường xuyên để đối phó với mức tiêu thụ lâm sàng lớn, phần còn lại thời gian để tập thể dục.
Vấn đề là các kỳ thi nghiên cứu và làm việc lâm sàng thực sự rất mệt mỏi, sau đó phải đi tập thể dục nữa là quá khó khăn. Hầu hết các sinh viên y khoa bao gồm cả một số bác sĩ đã làm việc đều không thể làm điều đó.
Có thể làm được thì rất có khả năng trở thành người thành công, bởi vì ý chí vượt qua người bình thường.
Phần cơm của Tạ Uyển Doanh rất nhiều, nhưng cô ăn từ từ từng miếng từng miếng, ăn không vội hơn nữa còn cắn nhỏ. Bằng cách cắn thức ăn tốt, có thể làm giảm gánh nặng đường tiêu hóa.
Chu Tuấn Bằng nhìn cô ăn cơm, thốt ra một câu: “Em ấy sẽ không giống bác sĩ Phó của chúng tôi, thích ăn cơm một mình chứ?”
Ăn một mình không có ai trò chuyện, có thể tập trung nhiều hơn vào việc ăn. Tuy nhiên nếu cứ như vậy, ở trong mắt những người khác thì người này bị bệnh quái gở. Cho nên, Phó Hân Hằng có biệt danh người máy, người máy làm sao cần ăn cơm nói chuyện phiếm.
Nghe Chu Tuấn Bằng nói lời này, Hoàng Chí Lỗi mất hứng: “Ai nói? Em ấy đã ăn với chúng tôi nhiều lần rồi.”
Mặc dù trong bữa ăn, tất cả mọi người đều im lặng. Hoàng Chí Lỗi cũng cảm thấy đàn anh Tào của mình lúc ăn cơm không thích nói chuyện, làm cho anh cơ bản ăn cơm không nói chuyện phiếm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận