Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1806 - Nữ bác sĩ lâm sàng bận rộn



Chương 1806 - Nữ bác sĩ lâm sàng bận rộn




Giáo sư Thường thật sự rất thời thượng, hoàn toàn bắt chước theo cách ăn mặc của trang bìa tạp chí thời trang kì mới nhất, thể hiện phong cách gợi cảm. Có lẽ chính vì cách ăn mặc quá khoa trương như vậy, khá giống với phong cách thích đi bar KTV, nên tất cả mọi người càng cho rằng tin đồn người nào đó trêu hoa ghẹo nguyệt là sự thật.
Không phải công tử đào hoa thì ai sẽ ăn mặc như thế, Cảnh Vĩnh Triết chính là nghĩ như vậy. Chính vì lý do này, đối với việc tìm vị công tử đào hoa này nhờ xem giúp hồ sơ bệnh án của em trai cậu ấy, cậu không có quá nhiều lòng tin. Đi theo cùng cũng chỉ vì xuất phát từ lòng tin đối với bạn học Tạ.
Đẩy cửa quán cà phê ra, đứng ở cửa từ xa, dường như có thể nghe thấy Thường Gia Vĩ cùng với người khác đang bàn luận về phụ nữ.
“Cậu nói xem, Chương Tiểu Huệ mà cậu quen biết kia là hoa khôi của Quốc Hiệp phải không?”
“Đúng vậy. Làm sao, cậu nhìn trúng cô ấy à?”
“Tôi nhớ lúc trước cậu nhìn trúng cô ấy.”
“Không có, tôi chỉ cảm thấy cô ấy hát hay.”
“Cậu không hẹn hò với cô ấy à?”
“Làm sao có thể? Tôi đã nói rồi, chỉ cảm thấy cô ấy hát hay, giọng hát hát.”
“Em họ của tôi muốn tìm một nữ bác sĩ làm bạn gái, muốn tôi giúp em ấy giới thiệu một người. Tôi nói khoa phụ sản ở bệnh viện chúng ta là nhiều bác sĩ nữ nhất, mỗi một người đều vô cùng bận rộn, không thể lo toan được việc nhà.”
Bác sĩ nữ tuyến đầu lâm sàng, bận rộn đến mức không muốn chăm sóc gia đình, đừng nói đến chỉ có khoa phụ sản như này.
“Em họ tôi sau khi nghe xong thì đã rút lui, nhưng vẫn rất hứng thú đối bác sĩ nữ. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, tìm cho em ấy một người đang làm nghiên cứu sinh cũng xem như là một bác sĩ nữ, hơn nữa công việc nhàn hạ hoàn toàn có thể chăm sóc gia đình. Đột nhiên nghĩ đến Chương Tiểu Huệ mà cậu nói kia hiện tại đã đổi đi đến viện nghiên cứu.”
“Nếu cậu muốn số điện thoại của cô ấy, tôi sẽ gửi cho cậu ngay.” Thường Gia Vĩ sảng khoái giới thiệu cho đối phương, chuẩn bị làm bà mai.
Vị công tử đào hoa này, chắc chắn trong điện thoại đầy số điện thoại của phụ nữ. Bất cứ ai nghe được cuộc trò này cũng sẽ nghĩ như vậy.
“Trong điện thoại cậu có bao nhiêu số điện thoại phụ nữ vậy?” Đối phương tò mò muốn xem danh bạ điện thoại của anh.
“Ai bảo tôi có nhiều số điện thoại của phụ nữ.” Thường Gia Vĩ không ngại cho đối phương kiểm tra danh bạ điện thoại của mình: “Toàn là số điện thoại của đồng nghiệp.”
“Thật sự không có sai?”
“Cậu không phải rất hiểu tôi sao? Cậu cố ý đùa giỡn với tôi có phải không?” Thường Gia Vĩ phát hiện tình hình không đúng, sau khi phát hiện thì đẩy đối phương ra, nhíu mày.
Đối phương nhìn thấy anh bị lừa thì vui vẻ, chỉ tay về phía người đang đến phía trước.
Hai bạn học đi đến có chút nơm nớp lo sợ. Các tiền bối nói chuyện có đôi khi thật có đôi khi giả, rất thích coi đám tân binh lâm sàng như khỉ mà trêu đùa. Nhóm người có chỉ số IQ cao như bác sĩ này rất khác với những gì người ngoài tưởng tượng, không phải những người nghiên cứu học thuật đều thuộc trường phái nghiêm túc, thực sự có rất nhiều người hài hước.
Thường Gia Vĩ xoay người lại, ho một tiếng, khôi phục nụ cười tiêu sái, vẫy tay với bạn học Tạ: “Doanh Doanh, đến đây nào.”
Tạ Uyển Doanh đi đến trước mặt giáo sư, báo cáo: “Đây là bạn học cùng lớp em, họ Cảnh, đang thực tập với em ở đây.”
“Được rồi, anh biết rồi. Ngồi đi.” Thường Gia Vĩ nói.
Hai vị bạn học nghe lời ngồi xuống.
“Muốn uống gì, thì gọi đi.” Thường Gia Vĩ đưa menu cho cô gái ở trước mặt, không quan tâm đến nam sinh.
Tạ Uyển Doanh cầm menu, lịch sự đưa cho bạn học Cảnh xem trước: “Cậu gọi trước đi. Là giáo sư Thường mời khách đó.”
Vị công tử đào hoa này hoàn toàn không muốn mời cậu ấy chỉ muốn mời bạn học Tạ mà thôi. Cảnh Vĩnh Triết biết thân biết phận, đẩy menu lại cho bạn học Tạ: “Tôi không khát, cậu gọi đi.”
“Đừng khách sáo với giáo sư Thường. Giáo sư không thích sinh viên khách sao đâu.” Tạ Uyển Doanh dựa trên những hiểu biết của mình về các giáo sư, nói với bạn học Cảnh dường như không giỏi giao tiếp với người khác.



Bạn cần đăng nhập để bình luận