Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 456 - Không nhận phong bao đỏ



Chương 456 - Không nhận phong bao đỏ




"Con bé thò vào túi của anh làm gì?" Giáo sư Lý tò mò hỏi.
Đàm Khắc Lâm suy nghĩ rất lâu đối với câu hỏi này, cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận: "Không biết ai đã nói với em ấy rằng trong túi của tôi có kẹo để ăn."
Trong văn phòng, những tràng cười rộ lên, không thể ngừng lại được.
Nhóm người rời đi.
Đứa nhóc Nhã Trí đứng ở cửa văn phòng, được rất nhiều các chú bác sĩ dùng lòng bàn tay xoa xoa vào vùng tiểu não, đôi mắt nhỏ lấp lánh, tràn đầy tò mò về từng người chú mặc áo choàng trắng.
Ngày mai đứa trẻ này sẽ chính thức được phẫu thuật.
Cuối buổi tối, lúc sắp tan làm, sau khi các bác sĩ gây mê hoàn tất các ca mổ khác thì mới xuống phòng bệnh thăm.
Đúng như những gì đàn chị đã tiết lộ từ trước, không có gì ngạc nhiên khi đó chính là bác sĩ Trương.
Theo thường lệ trước khi phẫu thuật, bác sĩ gây mê cần đích thân đến phòng bệnh tái khám trực tiếp cho bệnh nhân và dặn dò những điều cần lưu ý trước khi gây mê.
Lúc đến nơi, bác sĩ Trương đã nhìn thấy Tạ Uyển Doanh. Đối với nữ thực tập sinh này, bây giờ anh không thể không nhận ra ngay. Đặc biệt nhớ lần trước anh suýt nữa rơi vào tay cô.
"Tôi là bác sĩ Trương từ Khoa Gây mê. Tôi sẽ phụ trách gây mê cho ca mổ của em ấy vào ngày mai." Đứng ở cuối giường bệnh nhân, bác sĩ Trương nói với cha của Nhã Trí, người đang ôm con gái.
Trước đây chưa từng nhìn thấy vị bác sĩ này. Nhưng cha của Nhã Trí rất lịch thiệp với bất kỳ bác sĩ nào mà anh gặp, lịch sự nói: "Xin chào, xin chào bác sĩ Trương. Ca phẫu thuật của con gái tôi vào ngày mai phải làm phiền anh rồi."
"Tôi chịu trách nhiệm gây mê chứ không phải phẫu thuật cho em ấy." Bác sĩ Trương lạnh lùng đính chính với gia đình bệnh nhân.
Bệnh nhân ở giường bệnh bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của bác sĩ Trương rồi đưa mắt nhìn cha của Nhã Trí: Cẩn thận một chút. Có lẽ anh nên đưa cho anh ấy một phong bao đỏ?
Cha của Nhã Trí cũng nghĩ ngợi, không biết có cần thiết phải gửi phong bao đỏ cho các bác sĩ phẫu thuật hay không.
"Ngày mai em ấy sẽ phẫu thuật và sẽ được gây mê toàn thân, vì vậy em ấy không được phép ăn bất cứ thứ gì sau bữa tối ngày hôm nay. Phải đợi đến ngày mai sau khi phẫu thuật xong thì em ấy mới được phép ăn." Bác sĩ Trương dặn dò người nhà bệnh nhân.
“Vâng, những cái này y tá và bác sĩ Tạ đã nói qua với chúng tôi rồi.” Cha của Nhã Trí thành thật nói.
“Họ nói đó là việc của họ, tôi nói đó là việc của tôi.”
Cha của Nhã Trí ngậm miệng, không dám nói thêm một lời nào trước mặt vị bác sĩ này. Tốt nhất là không nên nói gì với loại bác sĩ này.
Sau khi dặn dò người nhà bệnh nhân, bác sĩ Trương quay lại và hỏi y tá: "Em ấy nặng bao nhiêu cân? Cô đã cân chưa?"
"Đã đo rồi, đo rồi."
Bác sĩ Trương lấy bút ghi lại chiều cao và cân nặng của bệnh nhân nhí, để xác định lượng thuốc gây mê phù hợp cho ngày mai. Gây mê cho trẻ em cần đặc biệt chú ý đến liều lượng.
“Em ấy có bị dị ứng thuốc không?” Bác sĩ Trương hỏi một câu hỏi quan trọng khác.
Cha của Nhã Trí lắc đầu khi nghĩ về tình trạng của con gái mình.
Không có tiền sử dị ứng thuốc trong hồ sơ bệnh án của trẻ.
Sau khi hỏi, bác sĩ Trương nhấc chân rời đi, chuẩn bị tan làm.
Sau khi người đó rời đi, cha của Nhã Trí lén lút kéo Tạ Uyển Doanh vào một góc và nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Tạ, cô có biết bác sĩ Đàm và bác sĩ Trương ban nãy có đặc biệt thích cái gì không? Nếu không, tôi sẽ biếu họ quà bao nhiêu tiền thì thích hợp hơn? ”
Phải biết rằng người nhà bệnh nhân có quan hệ tốt với mình thì họ mới dám hỏi thẳng cô như thế. Tạ Uyển Doanh vội vàng xua tay: "Không cần, không cần đâu. Bác sĩ ở đây sẽ không nhận phong bao đỏ, nếu làm vậy sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện. Anh dù thế nào cũng không được làm chuyện như vậy!"
Cha của Nhã Trí không yên tâm sau khi nghe những gì cô nói, bởi vì biểu hiện của bác sĩ Trương vừa rồi quá đáng sợ.
“Có bác sĩ tính cách còn nghiêm túc hơn.” Tạ Uyển Doanh an ủi người nhà bệnh nhân và nói: “Anh đừng lo, tôi sẽ đi cùng Nhã Trí vào phòng phẫu thuật vào sáng mai.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận