Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1171: Lãnh đạo lớn của Quốc Trắc muốn đến



Chương 1171: Lãnh đạo lớn của Quốc Trắc muốn đến




Chương 1171: Lãnh đạo lớn của Quốc Trắc muốn đến
Trong phòng bệnh chỉ cho phép nhân viên y tế của phòng ICU và bác sĩ khoa liên quan ở lại, cùng với người nhà liên quan trực tiếp của bệnh nhân được đặc biệt cho phép vào trong.
Thế nên mọi người đều nhìn thấy hai chú cháu Trương Hoa Diệu và Trương Thư Bình đứng đối diện nhau ở đó.
Vốn cho rằng Trương Hoa Diệu đang an ủi cháu trai. Nhưng một người đi ngang qua nghe thấy mới biết là không phải, đại thần đang mắng cháu.
“Vừa này cháu gọi chú làm gì?” Trương Hoa Diệu hỏi cháu trai.
Đầu Trương Thư Bình hổ thẹn cúi xuống như con đà điểu, nhanh chóng cúi gằm mặt xuống đất.
“Sau này cháu sẽ là một bác sĩ, vậy mà vào lúc đó cháu lại đi gọi cho bác sĩ?”
“Cháu xin lỗi, chú nhỏ. Lúc đó cháu có chút hoảng loạn.”
“Học hành thêm vào đi.” Trương Hoa Diệu nói với cháu trai.
Muốn làm bác sĩ mà hoảng loạn cái gì? Có sức lực để hoảng loạn không bằng lấy sách y khoa mà đọc nhiều vào.
Lời của chú nhỏ rất nghiêm khắc. Trương Thư Bình chỉ có thể điều chỉnh tâm trạng của bản thân để tiếp nhận.
“Bà nội sẽ như thế nào ạ?” Trương Thư Bình lo lắng bà nội vẫn chưa tỉnh lại.
“Mới nói rồi cháu đi mà học hành thêm vào, cháu còn hỏi chú?” Đôi mắt màu xám của Trương Hoa Diệu nheo lại nhìn cháu trai.
Nghe thấy người đàn ông này còn đối xử với cháu trai cưng của mình như vậy, những người khác muốn ôm đầu bỏ chạy. Nghĩ xem nhóm người khoa cấp cứu Quốc Trắc làm việc dưới trướng của người đàn ông này thật đáng thương.
Lời nói có tình không bằng làm việc có tình, cảm tình là phong cách làm việc của đại thần Trương.
Reng reng reng, chuông điện thoại vang lên.
Thấy chú nhỏ nghe điện thoại bận bịu công việc, Trương Thư Bình đi đến đầu giường của bà nội, giống như chú nhỏ đã nói, lấy sách y khoa ra mà đọc thêm.
Lấy điện thoại ra, nhìn thấy là lãnh đạo bệnh viện Quốc Trắc gọi đến, Trương Hoa Diệu nhấn nút nghe điện thoại.
“Chủ nhiệm Trương, tình hình mẹ cậu sao rồi?”
“Viện trưởng Lương, ca phẫu thuật của mẹ tôi vừa kết thúc, bây giờ đang ở phòng ICU. Khả năng tôi cần một vài ngày nữa mới có thể quay về làm việc, chuyện này tôi có bàn giao cho các đồng nghiệp trước đó rồi, để bọn họ tự xử lý công việc, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi đang trên đường về, vừa khéo đi ngang qua Quốc Hiệp, muốn vào thăm mẹ cậu một chút.” Viện Trưởng Lương nói.
Viện trưởng của Quốc Trắc đến rồi.
Lúc Tạ Uyển Doanh biết được tin này, chỉ nghe thấy bên ngoài rất nhốn nháo.
Các sinh viên y khoa thực tập ở Quốc Hiệp giống như ở trên chảo lửa. Trong nội bộ sinh viên y khoa của Quốc Hiệp, có nghiên cứu sinh tiến sĩ Quốc Trắc bồi dưỡng đến Quốc Hiệp luân chuyển qua các khoa khác nhau. Còn có không ít sinh viên y khoa, trong lòng suy nghĩ muốn tốt nghiệp xong thì đến Quốc Trắc chứ không phải ở lại Quốc Hiệp.
Đến lúc này Tạ Uyển Doanh mới biết trong lớp mình, bất luận là khoa ngoại hay khoa ngoại đều muốn đến Quốc Trắc. Trong đó có một số người khiến Tạ Uyển Doanh cảm thấy bất ngờ. Ví dụ như Phùng Nhất Công ở cùng ký túc xá với mấy người Triệu Điềm Vĩ, vậy mà lúc này bất ngờ mới biết là thì ra cậu ấy vốn đã muốn đến khoa nội tim mạch của Quốc Trắc. Nghe nói Triệu Điềm Vĩ cũng có dự định này, vì để tránh hiềm nghi, không muốn ở Quốc Hiệp bị người khác nói là có ông nội đi cửa sau cho mình, đến Quốc Trắc mà nói sẽ tốt hơn.
Sinh viên y khoa có lòng can đảm lớn, vào thời điểm mấu chốt sẽ cố ý chạy đến xem viện trưởng Lương trông như thế nào. Nếu như may mắn, gặp được chào hỏi, cũng xem như là đã để lại được ấn tượng tốt trong lòng của lãnh đạo tương lai.
Triệu Điềm Vĩ và Phùng Nhất Công vội đi, giờ nghỉ trưa chạy đến phòng ICU. Lý Khải An chạy theo sau bọn họ càng thêm náo nhiệt.
Nếu như cảm thấy hứng thú với khoa tim mạch, không nghi ngờ gì, trình độ kĩ thuật của Quốc Trắc càng mạnh, có thể trở thành lựa chọn đầu tiên của các sinh viên y khoa.
“Doanh Doanh, cậu đang ở trong phòng ICU sao?” Triệu Điềm Vĩ lấy điện thoại gọi cho bạn học Tạ hỏi thăm tiến triển tình hình, “Giáo sư Lỗ đã tỉnh chưa?”
“Giáo sư Lỗ vẫn chưa tỉnh lại.” Tạ Uyển Doanh nói với bạn học.





Bạn cần đăng nhập để bình luận