Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2892: [2892 ] vật tẫn kỳ dụng (length: 4070)

"Xe cấp cứu kêu chưa?" Cậu thanh niên mặc áo sơ mi ca rô mới tới chưa hiểu rõ tình huống, quay đầu hỏi những người xung quanh.
"Kêu rồi, kêu sớm rồi." Mấy người nhiệt tình gọi điện cho 120 và 110 trả lời.
"Xe cấp cứu sao còn chưa đến?" Con gái của người bị thương ngồi dưới đất, vẻ mặt lo lắng, vừa kêu vừa nức nở.
Vào giờ tan tầm này, muốn xe cấp cứu đến kịp thời thì chỉ có khi xe cứu thương mọc thêm cánh bay được thôi. Mọi người đều lắc đầu, biết rõ việc trông chờ xe cứu thương có lẽ không mấy khả thi.
Ngược lại, đồn công an ở gần hơn, một cảnh sát lão làng ở khu vực nghe tin báo liền không lái xe mà chạy bộ đến.
Người đi đường hiếu kỳ xem càng lúc càng đông, vây kín hiện trường đến mấy vòng, khiến cho vị cảnh sát già chỉ đành phải gọi điện thoại lên trên xin người tới hỗ trợ.
Sau khi hỏi không có xe cứu thương đến, cậu thanh niên sơ mi ca rô chấp nhận số phận, cụp đầu xuống.
Máu từ bắp đùi người bị thương chảy ra càng lúc càng nhiều, có vẻ như muốn nhấn chìm cả núi.
Đám đông vây xem càng trở nên căng thẳng.
Tình hình này, chỉ sợ rằng sự việc sẽ như Tạ Uyển Oánh nói, tiếp tục chảy máu xuống nữa thì nguy đến tính mạng.
Sau khi phân tích tình hình trước mắt, thấy không có lựa chọn nào khác, cậu thanh niên sơ mi ca rô nói với Tạ Uyển Oánh: "Tôi họ Âu, là bác sĩ ngoại khoa. Vậy thì, chúng ta cùng nhau hợp sức lấy dị vật ở bắp đùi người bị thương ra."
Có bác sĩ ngoại khoa đồng nghiệp ở đây hỗ trợ thì còn gì bằng, Tạ Uyển Oánh cũng giới thiệu mình: "Tôi họ Tạ."
"Bác sĩ Tạ, bây giờ chúng ta sẽ nâng bắp đùi người này lên trước." Bác sĩ Âu vừa nói vừa cân nhắc, giọng điệu có chút do dự, cho thấy tình trạng của người bị thương như vậy có lẽ trước giờ hắn chưa từng gặp.
Đám người vây xem nghe hai bác sĩ trao đổi thì ai nấy đều rướn cổ lên.
Những người không có chuyên môn không thấy qua cảnh này, tất cả đều đang nghĩ bác sĩ sẽ làm gì, có thể làm gì.
Bác sĩ muốn làm việc chính, xử lý vết thương cầm máu cho người bị thương.
Việc nhấc chân tốt nhất là nên để người nhà người bị thương tự mình làm, vì người khác không hiểu biết về y học nên sẽ lo sợ khi giúp đỡ. Hai vị bác sĩ không dám để người nhà chạm vào chỗ đau của người bị thương mà chỉ bảo họ phụ trách nâng cẳng chân lên.
Con gái người bị thương dùng hai tay nắm lấy mắt cá chân của cha, cố sức nhấc lên. Chân của người bị thương giật liên hồi khiến cho người nhấc chân vô cùng vất vả.
Thực ra lúc này nếu có xe cứu thương đến phỏng đoán cũng chỉ nhanh chóng đưa người bị thương đến bệnh viện, hiện trường cũng không có cách nào tốt hơn. Những người bị xuất huyết não dẫn đến động kinh như vậy cũng không có thần dược nào có thể lập tức dừng cơn động kinh được.
Sau khi lấy dị vật ra, phải cầm máu. Bác sĩ Âu nghĩ tới đây, hạ cái túi xách trên vai phải xuống, mở túi định tìm kiếm chút đồ cấp cứu. Khi hắn tìm được miếng dán cầm máu cùng một bó băng gạc nhỏ và băng dính y tế, đang rất hài lòng thì quay đầu lại, chợt thấy Tạ Uyển Oánh bên kia đang lấy ra một chiếc kìm cầm máu từ trong túi xách của mình.
Đúng là kìm cầm máu thật. Sau khi con ngươi của bác sĩ Âu xác định mình nhìn không lầm thì chỉ còn cách trợn mắt kinh ngạc.
Người này là ai? Vì sao lại có thể mang theo kìm cầm máu bên mình?
Tạ Uyển Oánh mang theo kìm cầm máu để dự phòng không phải chuyện ngày một ngày hai, trong mắt cô, kìm cầm máu có rất nhiều công dụng. Sau khi làm việc trên bàn mổ ngoại khoa một thời gian sẽ thấy được kìm cầm máu có rất nhiều lúc được coi như một vật đa năng.
Đặt vào hiện trường cấp cứu này, bác sĩ có gì dùng nấy, tận dụng hết mức đồ vật là nguyên tắc cơ bản. Vì thế, nếu không thể dùng chiếc kìm cầm máu này để kẹp mạch máu thì cứ làm như móc treo cũng được. Đầu kìm nhọn có đường kính nhỏ hơn ngón tay người rất nhiều, thao tác động tác cũng sẽ chính xác và tỉ mỉ hơn, tránh gây thêm tổn thương.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận