Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2881: [2881 ] tới tìm nàng (length: 3897)

"Đi ăn cơm." Hà Hương Du vỗ bàn một cái đứng dậy nói.
Trên tường đồng hồ kim chỉ vừa vặn đến mười một giờ, ăn cơm trưa thì hơi sớm.
"Đi ra ngoài tìm chỗ ăn trước, cuối tuần đông người sợ không có chỗ ngồi." Liễu Tĩnh Vân phối hợp Nhị sư muội dời sự chú ý của tiểu sư muội nói.
Hai vị sư tỷ nói muốn đi ăn cơm, Tạ Uyển Oánh đặt tờ báo và kính lúp xuống, nghĩ bụng ăn cơm xong sẽ đến chỗ bạn nối khố xem tình hình.
Ba người thu dọn đồ đạc xong đi xuống lầu, dọc đường Hà Hương Du và Liễu Tĩnh Vân không ngừng trò chuyện không để tiểu sư muội có thời gian nghĩ đến tin tức trên báo.
Dưới lầu dừng một chiếc xe thể thao màu trắng sáng chói mắt. Thường Gia Vĩ từ trên xe bước xuống, đúng lúc nhìn thấy ba người các nàng đi xuống, một tay chống hờ vào mép cửa xe, tay kia suýt xoa lên ngực đang đập thình thịch.
Bạn học cũ Phó Hân Hằng thật vô tình, không biết những lời kia thực ra đã rải muối vào tim hắn, hơn nữa còn cãi cứng là mình không sai, khiến hắn tức đến muốn thổ huyết.
Xuống đến dưới lầu, Liễu Tĩnh Vân và Hà Hương Du thấy người đến là ai, liền vội đạp phanh xe lại, hai người nhìn nhau trong mắt đều lộ vẻ ngạc nhiên: Sao lại là người này đến?
Trong suy nghĩ của các nàng, người đến phải là Tào sư huynh mới đúng, để mang đến kinh ngạc và an tâm cho tiểu sư muội.
Sớm biết thế đã lén gọi điện thoại cho Tào sư huynh rồi!
Liễu Tĩnh Vân và Hà Hương Du hai người vẫn chưa hoàn hồn.
Tạ Uyển Oánh đi sau lưng các nàng lên tiếng, lễ phép chào hỏi: "Thường lão sư."
Thường lão sư lần trước đã cho nàng một cơ hội hiếm có, để nàng được thực tập ở khoa chỉnh hình, đối với nàng mà nói có lẽ cả đời này chỉ được một lần lên bàn mổ của khoa chỉnh hình.
Nghe thấy tiếng của nàng, Thường Gia Vĩ hai mắt nhìn chăm chăm vào mặt nàng như đang tìm dấu vết.
Tiền bối nhìn nàng như vậy cứ như mặt nàng dính gì đó. Tạ Uyển Oánh ngẩn người, tay sờ lên mặt, nhưng không sờ được gì.
Thấy động tác này của nàng, Thường Gia Vĩ bất giác lộ ra nụ cười thoải mái, có chút yên tâm: Có vẻ như nàng không biết gì.
"Đi thôi, lên xe, ta đưa mọi người đi ăn cơm." Thường Gia Vĩ vỗ vỗ vào cửa xe, nói với nàng.
Liễu Tĩnh Vân và Hà Hương Du hoàn hồn xông lên ngăn lại: "Ba bọn ta đã hẹn nhau đi ăn cơm rồi."
"Ta mời ba người đi ăn." Thường Gia Vĩ nói.
"Sao tự dưng lại muốn mời chúng ta ăn cơm?" Hà Hương Du không nhịn được, có điều không thể hiện ra như đại sư tỷ và tiểu sư muội, dứt khoát hỏi thẳng.
"Hôm nay không phải các ngươi dọn nhà mới sao?"
Hà Hương Du ngạc nhiên, sao vị công tử hoa hoa này ngay cả chuyện cô dọn nhà mới cũng biết.
Ha ha, Thường Gia Vĩ không để bụng mà nhếch mép cười, mạng lưới tình báo giăng đầy trong bệnh viện của hắn đâu phải là giả.
"Đừng đi." Liễu Tĩnh Vân lại kéo tay tiểu sư muội.
Thấy vậy, Thường Gia Vĩ liền nói: "Oánh Oánh, nàng cũng phải vui mừng cho ta chứ. Ta được thăng chức phó trưởng khoa rồi."
Tiền bối đã mở miệng nói vậy thì Tạ Uyển Oánh chắc chắn không thể từ chối, liền gật đầu nói: "Bữa trưa này để ta mời, ta sẽ dùng tiền thưởng."
Hóa ra ông chủ không biết nghe ai chỉ điểm, không đưa tiền trực tiếp cho nàng mà lại thông qua khen thưởng của trường, tránh cho nàng những lời bàn tán không cần thiết.
Thường Gia Vĩ biết chuyện này, liền tươi cười lộ hàm răng trắng nói: "Bữa này càng phải để ta mời, mau lên xe."
Chuyện đã đến nước này thì không thể ngăn cản được nữa.
Một đám người kéo nhau đi ăn lẩu buffet. Tạ Uyển Oánh liền nhớ đến lần trước, hình như cũng có Phó lão sư đến dùng bữa.
Liếc thấy nàng đang nhìn người kia, sắc mặt Thường Gia Vĩ chợt lạnh vì nhớ đến chuyện cãi nhau với bạn học cũ, liền nói với nàng: "Oánh Oánh, có thể nàng thích khoa ngoại bụng. Nếu nghe lời ta, dù đi làm ở đâu cũng đừng đến chỗ Phó lão sư của nàng làm."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận