Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 333 - Đàn anh đàn chị tranh cãi gì vậy



Chương 333 - Đàn anh đàn chị tranh cãi gì vậy




“Chị ơi, việc chẩn đoán sai này rất bình thường, vì chính bệnh nhân đã giấu chuyện mình ăn lẩu.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Em làm sao nhìn ra được anh ta đã ăn lẩu?”
“Khẩu âm của anh ta là người ở thành phố miền núi.”
Bàn tay của Khương Minh Châu duỗi ra vỗ lên vai cô: “Lần sau em có đến khoa nội thực tập thì đến khoa nội số 5 của chị nhé.”
“Chuyện này em có thể quyết định được sao?” Tạ Uyển Doanh hỏi.
“Em viết đơn đăng ký gửi bệnh viện nói em muốn đến khoa nội số 5 của bọn chị để thực tập.” Khương Minh Châu đưa ra gợi ý cho cô.
“Thì ra là còn có chiêu này?”
Có một giọng nói ở đâu vang tới. Khương Minh Châu và Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu lên.
Hoàng Chí Lỗi đứng một bên mặt bàn ăn của các cô lòng bàn tay nắm lấy cằm, ánh mắt sâu sa nhìn xuống 2 người các cô.
“Đàn anh, anh đến từ lúc nào vậy?” Khương Minh Châu ngạc nhiên lên tiếng.
“Đến ngay lúc nghe được em đang dụ dỗ đàn em đến khoa của các em.” Hoàng Chí Lỗi nâng gọng kính nói với cô.
Vẻ mặt của Khương Minh Châu có chút xấu hổ: “Sao có thể gọi là dụ dỗ được ạ? Em chẳng qua là cho em ấy lời khuyên thôi. Em ấy cũng thích đến khoa em thực tập mà, có đúng không, Doanh Doanh?”
“Những lời này của em mà đi nói với đàn chị Du, em xem chị ấy có lật bàn với em không?” Hoàng Chí Lỗi cũng cho cô lời khuyên.
“Em...” Khương Minh Châu một chữ cũng không nói được.
Đàn anh và đàn chị đang giao lưu, Tạ Uyển Doanh cũng không dám chen vào.
“Đàn anh, em biết anh ở khoa ngoại thần kinh, não hoạt động nhanh hơn em, miệng cũng nhanh nhẹn hơn em.” Mắt nhìn thấy mình sắp thua rồi, Khương Minh Châu dứt khoát khen nịnh đàn anh.
Hoàng Chí Lỗi lại nâng mắt kính khuyên cô: “Anh khuyên em đừng làm vậy. Giấy không thể gói được lửa, một khi em làm như vậy, anh cũng có thể bảo em ấy viết đơn đăng ký. Đến lúc đó, em nói xem phải làm sao?”
“Được rồi được rồi, đợi bệnh viện sắp xếp vậy.” Khương Minh Châu giơ tay đầu hàng, ngay sau đó lại không cam tâm hỏi đàn em: “Là giảng viên hướng dẫn sắp xếp em đến khoa nào đúng không?
“Có thể là vậy ạ.” Tạ Uyển Doanh vẫn luôn đoán như vậy. Giáo sư Đàm là do giảng viên hướng dẫn sắp xếp cho cô, không phải hôm đó giảng viên hướng dẫn ngụ ý sâu xa muốn cô ngoan ngoãn đến chỗ giáo sư Đàm thực tập sao.
Vừa nghe những lời này của học muội, Hoàng Chí Lỗi từ trong miệng của Tào Dũng biết được sự tình thì lòng bàn tay duỗi ra liên tục che miệng cười lớn.
Đàn anh Hoàng cười đến mức như vậy luôn sao!?
“Không phải sao ạ?” Tạ Uyển Doanh kinh ngạc nhìn đàn anh.
“Không có gì, không có gì.” Hoàng Chí Lỗi điềm đạm vỗ vào đàn em thông minh vô cùng nhưng thỉnh thoảng đầu óc lại có chút ngốc bẩm sinh nói: “Hôm đó đàn anh Tào lái xe đến đón em, sao em không đi ăn cơm cùng anh ấy?”
“Trưa hôm đó em ở lại nhà cô giáo ăn cơm ạ.”
“Buổi tối thì sao?”
“Lúc lái xe quay về thì bị tắc đường. Sau đó đàn anh Tào nhận điện thoại buộc phải quay về bệnh viện một chuyến. Em thì quay về ký túc xá ạ.”
Đàn anh Tào như vậy thật không may mắn. Hoàng Chí Lỗi cảm thấy bản thân giống như hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội muốn chết rồi.
Lúc này Khương Minh Châu đi lấy bát súp đã quay lại, hỏi đàn anh: “Anh cùng ngồi xuống ăn chứ ạ?”
“Không đâu, anh còn có chút việc phải làm.”
Đúng lúc chị y tá trong văn phòng khoa gọi điện đến: “Doanh Doanh, buổi trưa em có rảnh không, có chút việc muốn nhờ em.”
Được chị y tá nhờ vả chắc chắn phải nói là rảnh rồi. Tạ Uyển Doanh lấy khăn giấy lau miệng: “Em ăn no rồi, bây giờ phải quay về khoa ạ.” Vừa nói vừa đứng dậy, tạm biệt đàn chị.
Đến cửa thang máy thì gặp đàn anh Hoàng cũng đang đợi thang máy.
“Em biết ở đây có thang máy sao?” Hoàng Chí Lỗi hỏi nhỏ đàn em. Thang máy này nằm giấu kín ở một góc hẹp, thang máy rất nhỏ, chỉ dành cho công nhân viên nội bộ sử dụng, bình thường sinh viên y khoa chắc chắn không biết.
Tạ Uyển Doanh gật đầu: “Lần trước đàn anh Tào đã nói với em rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận