Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 86 - Khoa phẫu thuật thần kinh ban đầu (2)



Chương 86 - Khoa phẫu thuật thần kinh ban đầu (2)




Bên tai có thể nghe thấy tiếng bíp bíp, tiếng chuông báo động của thiết bị giám sát từ khu phòng bệnh không ngừng truyền đến trạm y tá văn phòng.
Lúc này, cô nghĩ đến một câu nói nổi tiếng trong phim truyền hình về y học: Xin lỗi, bạn có sợ không?
Tạ Uyển Doanh đứng ở cửa cố gắng tìm vị tiền bối khoa thần kinh, sau đó cô hỏi giảng viên tên của đối phương, Thầy Nhậm trực tiếp cho cô một câu: "Em tự mình tìm đi. ”
Bên kia không liên lạc với cô trên QQ, xem ra bận công việc quá không có thời gian lên QQ nữa.
Các bác sĩ thực sự rất bận rộn.
Vì vậy, nghiên cứu lâm sàng của sinh viên y khoa không giống như ở trong trường, có giáo viên chờ bạn hoặc tìm bạn để thúc giục bạn học, điều đó là không thể. Bạn phải chủ động nghĩ biện pháp tìm ra thầy cô của mình.
Nhìn quanh văn phòng một lượt, cô không thấy bác sĩ nào đứng một mình, tất cả đều là tốp ba tốp năm.
Dựa theo kinh nghiệm, về cơ bản họ là thực tập sinh
Thấy vậy, Tạ Uyển Doanh bước vào văn phòng, tiến lại gần các bạn học gần nhất để hỏi thăm tình hình: "Xin lỗi, các bạn có biết ai là bác sĩ trực ban đêm nay không?"
“Là bác sĩ Vương.” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói với cô: “Bác sĩ Vương nói rằng anh ấy có việc phải làm sau ca làm việc và anh ấy vẫn chưa thể đến ngay bây giờ. Cậu đi có một mình sao?”
"Đúng vậy. Tôi tới một mình."
"Cậu đến từ khoa nào?" Đối phương khá tò mò vì cô là người duy nhất không có bạn cùng lớp.
"Lớp tám năm, khóa chín sáu của Hiệp hội Y khoa Quốc gia.”
Một đám người toàn bộ quay đầu nhìn cô, giống như biết cô là ai.
Mấy nữ sinh, nam sinh gần nhất quay lưng về phía cô và lẩm bẩm: "Là cậu ấy đó."
"Chín nam sinh, một nữ sinh, là cậu ấy không sai."
"Đêm nay cậu ấy thế mà lại cùng đi với chúng ta? "
"Cậu ấy học gì? Khóa chín sáu, hẳn là chỉ là thực tập. ”
"Tôi nhớ rằng lẽ ra khóa tám năm của họ chưa học về phẫu thuật. Đến đây sớm như vậy để làm thực tập sinh phẫu thuật à?"
"Cậu biết rất rõ chương trình giảng dạy của họ sao? À, tôi quên mất, gia đình cậu có người thân là giáo viên của trường y chúng ta. ”
Trong số các sinh viên y khoa cũng giống như gia đình Triệu Điềm Vĩ, có rất nhiều mối quan hệ trong bệnh viện đại học.
Không giống như cô, Tạ Uyển Doanh cái gì cũng không có. Mẹ của cô bởi vì muốn giúp cô, đi tìm Chu Nhược Mai giúp cô tìm kiếm các mối quan hệ. Đương nhiên, cô cự tuyệt, và nói với mẹ mình là không cần.
Không lâu sau, bác sĩ Vương đến, tên ghi trên bảng hiệu của bác sĩ điều trị. Một đám thực tập sinh chạy tới, vây quanh bác sĩ Vương. Bác sĩ Vương nhất thời như biến thành một minh tinh, đứng ở giữa sân khấu hào quang bắn ra bốn phía.
Cảm giác tối nay có quá nhiều người hâm mộ, bác sĩ Vương bảo người bên dưới tự phân nhóm và lập nhóm để báo cáo với anh. Ngay sau đó, rất nhiều người đi theo bác sĩ Vương chậm rãi đến ban đêm kiểm tra phòng.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Uyển Doanh không hề di chuyển, nếu cô nhớ không lầm thì các đàn anh đàn chị của cô đã tốt nghiệp được tám năm rồi.
Khi những người đó đi theo bác sĩ Vương, họ quay lại nhìn cô và thấy cô đứng đó một cách ngớ ngẩn, có người cho rằng cô kì lạ, có người lại cho rằng cô buồn cười quả nhiên lớp tám năm đọc sách đọc đến ngu ngốc.
Sau đó, Tạ Uyển Doanh mới biết rằng lớp tám năm luôn bị coi là mọt sách trong lớp lâm sàng.
Sau khi lượng lớn người rời đi, Tạ Uyển Doanh đi loanh quanh trong phòng khám của bác sĩ để làm quen với môi trường ở đây. Bây giờ bệnh viện quen sử dụng hồ sơ bệnh án điện tử, và các bác sĩ cần phải có khả năng thành thạo trong việc sử dụng máy tính. Tuy nhiên, không cần lo lắng, vì cô là một thực tập sinh và không có quyền đăng nhập vào máy tính.
Nhưng cô có thể thấy một số hồ sơ giấy được sử dụng trong văn phòng bệnh viện.
"Bác sĩ Hoàng, anh đi làm à?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận