Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3131: [3131 ] hoàng kim quy tắc (length: 3933)

Trong phòng họp, mọi người lại im lặng trong giây lát, ánh mắt bỗng chốc đồng loạt như đèn pha dồn cả vào người Tạ Uyển Oánh.
"Bác sĩ Tạ, cô." Bác sĩ Vương như thở dài, vừa dứt tiếng thở thì mặt lại nở nụ cười.
Bị mọi người nhìn, Tạ Uyển Oánh chỉ biết chớp mắt.
Những lời mà mọi người và bác sĩ Vương muốn nói trong lòng, nàng đều đoán được.
Chẳng qua là muốn nói, Tạ đồng học, cô quá lợi hại rồi, lợi hại đến nỗi không chỉ những việc trong ngành y có thể làm được, mà những chuyện khác cũng có năng lực biết trước nhất định. Đông bác sĩ ban đầu rất lo lắng, đột nhiên tươi cười, quay đầu nhỏ giọng nói với Tào Dũng: "Bọn họ đều nói cô ấy giống như làm bác sĩ nhiều năm rồi, chắc là trời sinh ra để ăn chén cơm này."
Nghe Đông đại lão nói vậy, Tạ Uyển Oánh đổ mồ hôi. Nàng là trọng sinh, nói trời sinh ra để ăn chén cơm này có lẽ là thật, đại lão đúng là hỏa nhãn kim tinh. Trong lúc nàng vô thức nhìn đi thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt tuấn tú đẹp đẽ của Tào sư huynh đang mỉm cười nhìn mình.
Những người khác ở đó đều thấy được ai đang cười với ai, không khỏi thầm nhủ: Tình ý ngọt ngào này sắp tràn cả phòng họp rồi, khiến những người khác cảm thấy ghen tị.
Bị sự ngọt ngào ảnh hưởng, phó chủ nhiệm Lữ không còn căng thẳng, nói: "Bây giờ chỉ có thể làm theo như bác sĩ Tạ nói, do bệnh nhân quyết định."
Quyền lựa chọn từ đầu đến cuối thuộc về bệnh nhân, đó là quy tắc vàng của bác sĩ Tạ. Dù các đại lão hải ngoại có làm khó thế nào, cuối cùng cũng không thể thắng được bệnh nhân, kết cục cũng chỉ giống Phương Trạch mà thôi.
Chuông, chuông, chuông, điện thoại reo lên, tất cả các thầy thuốc đang ngồi đều cười.
"Mau nghe đi bác sĩ Tạ." Bác sĩ Vương giục nàng, không thể chờ đợi để xem màn vả mặt sắp diễn ra.
Tạ Uyển Oánh nhấc điện thoại.
"Bác sĩ Tạ. Thật xin lỗi, tôi nghe nói bọn họ gây thêm phiền phức cho cô." Đầu dây bên kia là giọng Lâm Giai Nhân.
"Không sao. Cô chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta tiến hành theo kế hoạch đã bàn lúc trước." Tạ Uyển Oánh nói.
Giọng nàng trầm tĩnh, truyền qua đường dây điện thoại tới đối phương. Rõ ràng không chỉ có một mình Lâm Giai Nhân đang nghe cuộc điện thoại quan trọng này.
"She’s Dr Xie." Đại sư Slavin nhắc lại thân phận người đang nói chuyện cho người đối diện, lộ ra một tia giật mình.
Những người khác đều có thể hiểu vì sao đại sư lại ngạc nhiên. Theo lẽ thường, một sinh viên y còn trẻ tuổi sao có thể có giọng điệu vững vàng như vậy.
"She’s a medical student." Đại sư Slavin lại hỏi để xác nhận.
"Đúng." Lâm Giai Nhân lần này đích thân trả lời lời của thầy mình: "Cô ấy không giống người khác, ngài chắc cũng nghe được rồi, Mr. Slavin."
Vừa nghe vừa suy nghĩ, đại sư Slavin kinh ngạc vì âm thanh bất ngờ này, những nếp nhăn trên mặt ông hiện lên rối rắm, trong miệng không khỏi lẩm bẩm: "Rudman said he couldn't do it."
Đây là sự oán thán của vị đại sư âm nhạc, những chuyên gia y học hàng đầu ở nước ông lại được gọi là bất lực với cuộc phẫu thuật của học sinh ông. Những ý kiến mà các bác sĩ hải ngoại đưa ra về cơ bản đều trùng khớp với những gì mà Lâm Giai Nhân tự mình hỏi trước kia: phẫu thuật có thể thực hiện được nhưng không thể đảm bảo một trăm phần trăm không để lại di chứng.
Người vui nhất khi nghe đại sư lẩm bẩm chính là Diệu Ca, cuối cùng cũng có thể tẩy sạch tội của mình rồi.
Với tư cách là một người thầy, đại sư Slavin tuyệt đối không muốn thấy học trò mình trở thành một phế nhân. Bây giờ ông có thể hiểu được tâm trạng của học trò khi tìm đến thầy thuốc ở nước nhà.
Bệnh nhân theo đuổi phương án điều trị tốt nhất là điều dễ hiểu. Trong tình huống này mà còn quan tâm đến đội ngũ bác sĩ trong nước hay nước ngoài thì thật vô nghĩa.
"Let her come!" Đại sư Slavin quyết định, mình lập tức muốn gặp vị bác sĩ Tạ này.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận