Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1842 - Hứa hẹn



Chương 1842 - Hứa hẹn




Bác sĩ Ân tặng quà cho em trai cô? Tạ Uyển Doanh ngạc nhiên, theo những gì cô biết Ân Phụng Xuân là người lạnh lùng như băng, không quá thích nói về tình người qua lại, không giống người sẽ làm những chuyện như này.
“Là một bộ văn phòng phẩm có in xe đua. Bạn trai chị Lệ Tuyền thế mà biết em thích xem bộ phim hoạt hình này.”
Quả nhiên, bạn thân cô nói là do bác sĩ Ân tặng, thực sự không phải, là do tự mình mua. Ngô Lệ Tuyền đại khái là muốn tốt cho bạn trai, tự mình mua đồ nhưng tặng quà dưới danh nghĩa bạn trai, biểu hiện bạn trai rất biết làm người.
Tạ Hữu Thiên làm sao có thể nhìn ra được cách làm của người lớn, đối với việc này đắc ý, thúc giục chị gái: “Vậy nên, đến lúc đó chị tìm một anh rể, mua cho em sổ ghi chép.”
“Em muốn sổ ghi chép, chị ở đây mua gởi về cho em còn đắt hơn, chị gửi tiền cho mẹ, bảo mẹ mua cho em.”
“Chị, chị không hiểu. Cái này gọi là tâm ý. Mẹ khen chị Lệ Tuyền và bạn trai chị ấy quá biết làm người.”
Tạ Uyển Doanh:...... Xét về chuyện làm người như thế nào, cô kém xa mẹ mình và bạn thân. Có thể nói, cô và bác sĩ n giống nhau, thuộc trường phái chậm nhiệt trên phương diện này.
“Chị, mẹ về rồi.” Tạ Hữu Thiên nhìn thấy mẹ đã về, lập tức ngồi dậy đàng hoàng ngay ngắn, hai tay đưa tai nghe điện thoại cho mẹ.
Tôn Dung Phương nghe con gái gọi điện về nhà, vội vàng nhận điện thoại: “Doanh Doanh, có chuyện gì vậy?”
Con gái học hành làm việc rất bận rộn, chắc chắn không có việc không gõ đến cửa. Người làm mẹ rất hiểu con gái.
Nghe giọng của mẹ, Tạ Uyển Doanh nhất thời càng thêm nghẹn ngào, không biết có nên nói hay không.
“Con có chuyện gì thì nói đi.” Tôn Dung Phương cảm thấy tâm trạng con gái không ổn, liền căng thẳng.
Không để cho mẹ lo lắng, Tạ Uyển Doanh nói: “Trước đây mẹ có quen dì nào họ Mẫn không ạ, lúc trước từng xuống nông thôn biểu diễn trong đoàn văn nghệ.”
“Mẫn Nhã có phải không?”
Mẹ cô có trí nhớ rất tốt, không cần tốn nhiều sức liền nhớ tới ngay người bạn cũ này, nói với con gái: “Sau khi mẹ về thành phố, nghe nói bà ấy sau đó múa giỏi, diễn hay, được lãnh đạo đơn vị đánh giá cao, điều phối đến đơn vị ở thủ đô. Sao vậy, con đã gặp mặt bà ấy sao?”
“Vâng, dì Mẫn hiện tại đang nhập viện ở bệnh viện chỗ con thực tập.”
“Bệnh gì vậy?” Tôn Dung Phương nghe bạn cũ bị bệnh, rất quan tâm.
Có vẻ mẹ cô so với việc biết sự thật chuyện năm đó, thì càng lo lắng tình hình sức khỏe của bạn học cũ hơn. Giống như dì Mẫn nói, mẹ cô là một người siêu cấp lương thiện.
Bởi vì thế nên có chút ngoài ý muốn, Tạ Uyển Doanh do dự, nếu như nói cho mẹ mình biết dì Mẫn có thể sống không lâu nữa, có lẽ mẹ sẽ đau lòng hơn.
Con gái không nói, im lặng, Tôn Dung Phương có thể tưởng tượng được tình hình của bạn cũ không tốt, nước mắt rơi tại chỗ: “Nhiều năm như vậy không gặp, tại sao lúc gặp lại lại thành ra như thế này.”
Tạ Hữu Thiên đang nhảy tung tăng nhìn thấy mẹ khóc, ngồi ở bên cạnh không nghịch ngợm nữa, trong mắt thương xót mẹ và chị gái.
“Doanh Doanh, con nói cho mẹ biết, bà ấy còn bao nhiêu ngày?” Tôn Dung Phương có lẽ đang nghĩ liệu hai người có thể gặp mặt khi bạn cũ còn sống không.
“Hiện tại dì ấy đang tiến hành đợt hóa trị thứ hai. Nếu như hiệu quả ổn, thì có thể tiếp tục sống, dì ấy có lòng tin rất lớn đối với bản thân.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Còn tốt, may mà bản thân bà ấy không bỏ cuộc.” Tôn Dung Phương nói: “Đến lúc đó, mẹ sẽ đến thăm bà ấy vào dịp tết.”
Nói như vậy, mẹ cô thực sự quyết định tết sẽ đến đây. Có lẽ đến lúc đó khi gặp dì Mẫn, rồi nói cho mẹ biết sự thật trước đây sẽ tốt hơn nhiều. Tạ Uyển Doanh thầm suy nghĩ trong lòng.
“Doanh Doanh, chăm sóc cho dì ấy thật tốt.” Tôn Dung Phương giao bạn cũ của mình cho con gái: “Dì Mẫn của con là một người tốt.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận