Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1938 - Đánh giá



Chương 1938 - Đánh giá



“Chiều nay cô ấy sẽ có một cuộc phẫu thuật, con sẽ là người hỗ trợ cô ấy trong cuộc phẫu thuật này.” Cảnh Vĩnh Triết nói với mẹ.Mẹ Cảnh nghe xong lời này của anh, giơ lên ngón tay cái.Đối mặt với động tác của mẹ mình, Cảnh Vĩnh Triết thể hiện là sẵn sàng tiếp nhận. Anh hiểu tâm trạng của mẹ mình.“Cảnh Vĩnh Triết!”Là ai đang gọi vậy?Cánh cửa chống cháy ở đầu cầu thang mở ra, dáng người vội vã của Nhâm Sùng Đạt hiện ra. Anh phải nhìn quanh, để tìm kiếm bóng dáng học sinh của mình trong biển người mênh mông. Nếu không phải do chuyện ở trường học dẫn đến sự chậm trễ này, thì giáo viên hướng dẫn là anh đây đã chạy tới với học sinh của mình rồi.Phía trước nhiều người lắm, một lát cũng không thể tìm thấy học sinh của mình, Nhâm Sùng Đạt vội vàng, lại gọi một câu: “Cảnh Vĩnh Triết, cậu ở đâu?”Nghe thấy giọng nói của giáo viên hướng dẫn của mình, Cảnh Vĩnh Triết không dám đáp lại cũng không dám động đậy, thấy mẹ mình cầm tay mình không buông.Gọi hai tiếng mà không nghe thấy học sinh mình trả lời, Nhâm Sùng Đạt nghĩ có thể học trò của mình đang ở trong phòng phẫu thuật cùng với em trai, thế là quay người hướng tới phòng phẫu thuật bước đi.“Thầy Nhâm…”Giọng nói này không phải là học trò của mình sao, Nhâm Sùng Đạt dừng bước, quay người lại.Cửa thang máy xuất hiện hai bóng người.Người phía trước đang gọi ông là bạn học Phan Thế Hoa.Thấy người, Nhâm Sùng Đạt đi tới, hỏi bạn học Phan: “Em có nhìn thấy Tiểu Triết không?”“Không thấy, em với Đào sư huynh vừa tới.” Phan Thế Hoa trả lời câu hỏi của giáo viên hướng dẫn.Nhớ tới bạn học Phan lúc này đang thực tập khoa luận tại ngoại khoa, bị phân vào nhóm của Đào Trí Kiệt giống như bạn học Tạ lúc trước. Nhâm Sùng Đạt liếc mắt qua, nhìn thấy học sinh đứng phía sau nở một nụ cười hiền lành với thần sắc khó đoán, nghi ngờ hỏi: “Có phải cậu có buổi phẫu thuật mới không?”“Không phải, thầy Hà và những người khác đã đến phòng phẫu thuật từ sớm.” Phan Thế Hoa nói tiếp “ Đào sư huynh có một bệnh nhân ở phòng ngoại trú, sẽ tới phòng ngoại trú trước rồi mới tới phòng phẫu thuật.”Nói hươu nói vượn, Đào Trí Kiệt không thể vì một bệnh nhân ngoại trú mà làm chậm trễ thời gian phẫu thuật. Chỉ có thể nói là người này cố ý, cố ý kéo dài thời gian lên phòng giải phẫu, vì để cho người sau có cơ hội rèn luyện. Giống như Tạ đồng học đã nói với giáo viên đánh giá lâm sàng, thày giáo của Đào Trí Kiệt Là Người Có gan lớn , có thể xếp thứ nhất, thật sự buông thả học sinh.Có kẽ lời lẩm bẩm của ông bị người phía trước nghe được. Đào Trí Kiệt cười cười, đáy mắt cong cong hiện lên một tia sáng: tiểu sư muội đã nhận xét như thế nào?Giáo viên lâm sàng cho điểm học sinh, trường y cũng sẽ phát bảng câu hỏi cho một số học sinh điền vào tùy theo tình huống và lắng nghe suy nghĩ của học sinh đối với giáo viên. Không nói ra, muốn giữ bí mật cho học sinh. Nhâm Sùng Đạt ho và hắng giọng hai lần.Đào Trí Kiệt sẽ không trả lời đối phương vấn đề này, muốn hỏi ông ấy có thể trực tiếp đi hỏi tiểu sư muội sẽ nhanh chóng hơn. Tiểu sư muội là người thẳng thắn sẽ không lừa Đào sư huynh là anh đây. Anh chỉ muốn hỏi: anh tới nơi này tìm ai?Là giáo sư của viện y học, không phải là bác sĩ của nơi này, xuất hiện ở đây chỉ có thể là tìm người.Nhâm Sùng Đạt vừa định hỏi một tiếng bạn học Cảnh ở đâu.Phan Thế Hoa thay giáo viên hướng dẫn của mình nói: “Hôm nay em trai của Tiểu Triết làm phẫu thuật.”Dường như nhớ tới việc mình đã từng nghe qua chuyện này, Đào Trí Kiệt quan tâm sư đệ hỏi: “Đợi chút nữa vào sẽ xem em trai cậu ấy làm phẫu thuật như thế nào.”Đôi mắt Phan Thế Hoa đột nhiên nhìn về một phương hướng nào đó phía trước, đôi mắt mở lớn.Hai người phát hiện sự khác lạ của cậu ấy đồng thời nhìn theo.Trong góc, Cảnh Vĩnh Triết đang đứng, tay mẹ Cảnh dường như đang đánh con trai bà.



Bạn cần đăng nhập để bình luận