Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3524: [3524 ] khích lệ cho nhau (length: 3836)

Thảo luận đến đây, mọi người đều tương đối rõ ca bệnh này nên đi đâu chữa trị.
Tiếng điện thoại vang lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía Ngụy đồng học.
Ngụy Thượng Tuyền lúc này mới phát hiện điện thoại gọi đến cho mình, giật mình vội vàng lấy điện thoại ra nghe.
"Uy, tao vừa mới thấy mày cùng Tạ Uyển Oánh đi khoa ngoại thần kinh."
Người gọi là Đới Nam Huy.
"Mày muốn hỏi Oánh Oánh hả?" Ngụy Thượng Tuyền hỏi.
Ngụy đồng học đôi khi vì muốn nổi tiếng mà cứ nói thẳng, chẳng thèm giấu giếm.
Đới Nam Huy dù rất ngại nói, bị hắn vạch trần, chỉ còn biết ngượng ngùng im lặng ở đầu dây bên kia.
"Mày có hỏi không?" Ngụy Thượng Tuyền thúc giục.
"Tao hỏi mẹ tao, mẹ tao không nói, giống như không có cách nào trả lời tao."
"Mày biết nàng lại bị bệnh hả?"
"Biết. Nếu không tao gọi điện thoại hỏi làm gì."
"Lo lắng thì hỏi đi. Sợ cái gì." Ngụy Thượng Tuyền nói, muốn đối phương học tập theo mình. Nhìn hắn đi, da mặt dày thế đấy, khắp nơi gọi điện thoại cầu người cứu nàng, nghĩ đến gặp nàng, tuyệt đối không cố kỵ cái gì cả.
"Mày không sợ hả?" Đới Nam Huy bỗng nhiên khâm phục hắn.
Có thể do chính mình đã từng là bệnh nhân, suýt chút chết, Ngụy Thượng Tuyền sớm đã đại triệt đại ngộ: "Mỗi ngày còn sống thì phải biết quý trọng. Nếu nàng thật muốn chết, mà tao lại không gặp được nàng, tao sẽ xông vào."
Bây giờ hắn có thể nhịn là bởi vì mọi người nói nàng đang chuyển biến tốt, không cần vội gặp mặt.
Những người khác nghe được câu này của hắn, kinh ngạc: Cái tên Ngụy đồng học này, học thì dở thật, nhưng khí khái đàn ông thì đầy mình.
Đới Nam Huy bị lời của hắn kích thích, thổ lộ hết lòng: "Tao cũng nghĩ rồi, mặc kệ người khác nói gì, tao phải cùng nàng chữa khỏi bệnh."
"Nàng nói cho mày biết hả?"
"Chắc là nàng không nói với ai đâu. Đào bác sĩ tạm thời chưa nói gì với nàng, nhưng hình như tự nàng cũng nhận ra được."
Thì ra bác sĩ chủ trị còn chưa quyết định có nên nói rõ cho bệnh nhân biết không. Rốt cuộc bệnh nhân này trước kia đã từng không thể chấp nhận việc mình mắc bệnh ung thư.
"Tao thấy bây giờ nàng lo lắng nhất là mẹ nàng với em gái." Đới Nam Huy nói đến đây, mắt có chút cay cay.
Mẹ của Lý Á Hi thân thể mới trải qua đại phẫu thuật nhất định không được khỏe như người bình thường. Em gái còn nhỏ, chỉ dựa vào một mình mẹ không khỏe để chăm sóc thì rất khó. Mấu chốt là ba của Á Hi cũng không thích cô con gái út này, cảm thấy đó là điềm xui, phá hỏng giấc mộng có con trai của ông ta.
Lý Á Hi đại khái đã dự cảm được ba mình có thể sẽ ra ngoài tìm người phụ nữ khác.
Cha mẹ mình có ly hôn hay không, nàng cũng không rõ, chỉ biết mẹ và em gái những ngày sau này sẽ rất khó khăn.
Nếu nàng còn trên đời này, ít nhất còn có thể giúp mẹ nuôi dưỡng em gái. Nếu nàng không còn, lỡ mẹ nàng xảy ra chuyện, ai có thể che chở cho em gái nhỏ của nàng đây?
Kết quả tốt nhất là ba nàng nghĩ thông suốt, có thể quay về.
"Bây giờ ba mẹ tao đang khuyên ba nàng về nhà chăm sóc con cái." Đới Nam Huy nói.
Vấn đề là, cho dù ba của Á Hi chịu quay về chăm sóc con gái và vợ, nhưng con gái lớn chết rồi, vợ cũng chết rồi, với điều kiện tốt như ông ta, sớm muộn gì cũng sẽ tái hôn, rồi đem về cho cô con gái nhỏ một người mẹ kế.
"Mày có thể an ủi nàng." Ngụy Thượng Tuyền tiếp tục bụng dạ thẳng thắn đưa ra lời khuyên.
"An ủi thế nào?"
"Mày không hiểu hả?"
Mấy người ở hiện trường đều nghe thấy, Ngụy đồng học dùng cái giọng điệu đắc ý đó cứ như là một cao thủ tình trường lâu năm vậy.
Cảnh đồng học không thể chấp nhận nổi, vỗ vỗ vai hắn ra hiệu đừng có khoác lác giả bộ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận