Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1552: Nhãn mắt



Chương 1552: Nhãn mắt




Chương 1552: Nhãn mắt
“Tình hình hiện tại của bệnh nhân như thế nào?”
Giọng nói trầm thấp của tiền bối tiến vào, nghe có vẻ giống như một người lớn tuổi. Tạ Uyển Doanh quay đầu, nhìn thấy hình dáng của người nói chuyện.
Ánh đèn trong cabin lờ mờ hiện lên một khuôn mặt trạc tuổi với đàn anh Hoàng của cô, hai góc hàm vuông vức, nước da không trắng nõn như đàn anh Hoàng, giống như một chúa sơn lâm đẹp trai cứng rắn. Trên thẻ công tác ghi chữ bác sĩ điều trị, bởi vì tuổi còn trẻ, ước chừng là bác sĩ điều trị chính vừa thăng chức không lâu. Lại nhìn thể công tác của đối phương, Tạ Uyển Doanh chớp chớp mắt: Aiya? Cô không nhìn lầm chứ?
Khoa ngoại? Khoa ngoại tim mạch của Quốc Trắc?
120 đã thông báo cho Quốc Trắc rồi, Quốc Trắc cử một bác sĩ khoa ngoại đến sao?
Đây là tình huống gì vậy. Theo như thông thường, hai bệnh nhân như vậy sẽ được bác sĩ khoa nội khám trước.
Trong lúc cô khó hiểu, đôi mắt xám đậm của Thạch Lỗi đã đảo khắp người cô, bao gồm cả bình oxy đơn giản cô đang cầm trong tay để thông khí nhân tạo cho bệnh nhân, trong mắt phảng phất lộ ra vẻ kỳ lạ.
Tạ Uyển Doanh cảm thấy vị tiền bối khoa ngoại chưa từng gặp mặt này không giống với giáo sư Hàn Vĩnh Niên gặp lần trước. Giáo sư Hàn Vĩnh Niên hoàn toàn không biết cô là ai. Nhưng ánh mắt vị bác sĩ Thạch Lỗi này dường như biết cô mà cũng không biết cô là ai.
Khả năng là có ai đã từng nhắc danh tính của cô với vị tiền bối này, là đàn anh Thân sao?
(Nhầm rồi, bạn học Tạ, là đại lão Trương.)
Đi lại gần bệnh nhân, bởi vì bệnh nhân đang thông khí nhân tạo, nên Thạch Lỗi quỳ xuống đưa tay cảm nhận mạch cảnh của bệnh nhân trước.
Tạ Uyển Doanh báo cáo tình hình bệnh nhân cho giáo sư nhận khám: “Suy tim cấp tính, vừa có triệu chứng sốc tim cấp độ một.”
Bệnh nhân bị sốc, vấn đề càng nghiêm trọng hơn. Lấy ống nghe từ trong túi áo khoác blouse trắng, Thạch Lỗi hỏi cô: “Cô ấy là bệnh nhân suy giáp, bởi vì do nhịp tim cô ấy chậm đúng không?”
Giáo sư là muốn hỏi cô làm thế nào mà ra được kết luận suy giáp, Tạ Uyển Doanh trả lời theo suy nghĩ của bản thân: “Gia đình của cô ấy sống ở vùng thiếu iốt.”
Câu trả lời này khiến cho Thạch Lỗi dừng tay lại.
Lão luyện, rất lão luyện, thông thường sinh viên y trẻ tuổi sẽ không có kiểu suy nghĩ như này suy nghĩ bệnh nhân đến từ đâu thuộc khu vực dịch bệnh nào. Có thể nói, câu trả lời của cô nằm ngoài dự đoán ban đầu của anh ấy đối với người này.
Y tá của Quốc Trắc đi đến, nói với Tạ Uyển Doanh: “Để tôi làm.”
Biết cô cũng rất bận.
Tạ Uyển Doanh cẩn thận đưa bình oxy thô sơ giao cho đối phương, đồng thời giống như dạy Lô Hinh kia, tay dẫn dắt tay đối phương cảm nhận được nhịp thở của bệnh nhân.
Vừa đúng lúc Lô Hình chạy đi lấy vật dụng cấp cứu trở lại, nhìn thấy cảnh này nói với đồng nghiệp: “Cô cẩn thận một chút,phải làm theo động tác làm của cô ấy, nếu không, bệnh nhân sẽ lại thiếu oxy.”
Có thần kỳ như vậy sao? Y tá Quốc Trắc không quá tin tưởng vào điều kỳ lạ này.
Lô Hinh trợn tròn mắt, dù sao lời nhắc nhở đã nói xong rồi.
Giao phó bệnh nhân trong tay cho tiền bối, Tạ Uyển Doanh đứng dậy giúp Lô Hinh cầm đồ.
Y tá của Quốc Trắc cầm lấy túi khí thở ấn vào rồi thả ra, ấn vào thả ra, giống như suy nghĩ ban đầu của Lô Hinh, không quá coi trọng nhịp thở. Không quá một lúc sau, khí vào cơ thể không đúng, bệnh nhân trở nên khó chịu.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Người nhà bệnh nhân ở bên cạnh lo lắng gọi người.
Y tá Quốc Trắc có chút hoảng sợ, xảy ra chuyện gì vậy.
Nhìn xem, cô ấy sớm đã biết đối phương sẽ gặp khó khăn mà. Lô Hình nhún vai tỏ ý với Tạ Uyển Doanh: Chúng ta có cần quay lại giúp bọn họ không?
Không cần, có tiền bối ở đó. Tạ Uyển Doanh đối với tiền bối Quốc Trắc rất yên tâm. Kỹ thuật của đại lão Trương cô đã tận mắt chứng kiến rồi, thật sự rất lợi hại.





Bạn cần đăng nhập để bình luận