Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1647: Sự ra trận của đại lão



Chương 1647: Sự ra trận của đại lão




Chương 1647: Sự ra trận của đại lão
Tạ Uyển Doanh lại mỉa mai đối phương: “Kỹ thuật của các bác sĩ Quốc Trắc giỏi hơn so với dì nhỏ. Dì lớn tại sao dì không nghe các chuyện gia ở thủ đô, mà lại đi nghe lời bác sĩ nhỏ ở địa phương?”
Chu Nhược Tuyết đột nhiên có thể được vì sao em gái mình chửi Tôn Dung Phương và con gái của bà là đồ khốn nạn.
Hai mẹ con nhà này thực sự cho rằng vào được giới thủ đô thì có thể đè đầu được chị em bọn họ.
Tạ Uyển Doanh chỉ cho rằng, kỹ thuật của các chuyên gia ở thủ đô trong lĩnh vực tim mạch giỏi hơn bác sĩ nhỏ ở địa phương, y học chỉ nói về sự thật.
“Cái gì mà chuyên gia hay không chuyên gia tao không biết, tao chỉ biết lòng dạ mày rất xấu xa.” Chu Nhược Tuyết nói.
“Tẩy não nghiêm trọng à.”
Ai đang nói vậy? Chu Nhược Tuyết dường như nghe thấy giọng nói của người đàn ông truyền đến trong điện thoại từ đầu dây bên kia, ngạc nhiên. Chỉ nghe giọng điệu của người này rất khác thường.
Tạ Uyển Doanh cầm điện thoại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn qua, xung quanh đều có ánh mắt nhìn về cô.
Các giáo sư đàn anh đến trước, bác sĩ Dương, cùng với nhóm bác sĩ khoa ngoại Quốc Trắc mà đại lão Trương dẫn đầu không biết đến từ lúc nào.
Có thể nắm được nội dung điện thoại của cô nhanh như thế, chứng tỏ rằng mọi người đều đang quan tâm bí mật của cô đến khi nào được tiết lộ.
“Ai vậy?” Chu Nhược Tuyết lớn tiếng hỏi ở đối diện.
Tạ Uyển Doanh cầm chặt điện thoại.
Trương Hoa Diệu đứng ở trước mặt cô, chỉ vào điện thoại của cô, nhỏ giọng nói: “Có cần tôi nói với bà ta vài câu không?”
Nhóm bác sĩ cười ở phía sau đại lão: Đại lão của bọn họ chủ động ra trận rồi.
Tạ Uyển Doanh nhất thời do dự, chỉ nhìn thấy biểu cảm của đại lão Trương rất nghiêm túc.
“Có phải em sợ tôi cũng bị bà ta mắng không?” Trương Hoa Diệu tiếp tục nhỏ giọng hỏi cô.
Không phải, đại lão mới không thể bị mắng.
“Tôi hiểu rồi. Em là sợ bà ta nghe không hiểu lời tôi nói.” Trương Hoa Diệu từ biểu cảm trên gương mặt cô hiểu được, nói.
Thiên tài miệng lưỡi độc địa của đại lão quả thực người bình thường nghe khó hiểu thật.
Trương Hoa Diệu tỏ ra tiếc nuối, nói với bạn học Tạ: “Nếu không, em tìm cái vị cao nhân đứng sau bà ta, để tôi nói với đối phương vài câu.”
Chỉ cần hai câu nói này của đại lão có thể đánh giá được người đứng phía sau gây chuyện là người như thế nào. Tin hay không tin, nếu đại lão Trương và dì nhỏ của cô nói chuyện điện thoại, có thể chế nhạo dì nhỏ cô đến mức tự đào hố chôn mình.
Bên kia cạnh một tiếng, Chu Nhược Tuyết cúp ngang điện thoại trước.
Bà ấy không thể không cúp máy, giọng của người đàn ông bên kia quá đáng sợ, cố ý dán vào điện thoại nói từng câu từng chữ cho bà ấy và em gái của bà ấy nghe. Chu Nhược Tuyết cảm thấy sợ hãi.
“Mẹ, nói thế nào? Bọn họ giấu anh con ở đâu rồi?” Tiêu Thụ Bằng đi theo hỏi mẹ mình: “Con vừa đi một vòng phòng bệnh, không nhìn thấy bóng dáng anh con và chị dâu đâu.”
Chu Nhược Tuyết quay đầu nói với cháu gái: “Đóa Đóa con gọi điện thoại cho mẹ con, hỏi nó hiện tại người đang ở đâu.”
Tiêu Đóa Đóa lắc đầu với bà nội, cô bé không có điện thoại.
“Điện thoại của bà nội đưa cho con, con gọi cho mẹ con.” Chu Nhược Tuyết nhét điện thoại vào tay cháu gái.
“Con đi hỏi người khác xem. Y tá rất kì lạ, nghe nói con đến tìm anh con, liền lập tức tránh mặt con, nói cái gì cũng không biết.” Tiêu Thụ Bằng tức giận, thật vất vả xa xôi ngàn dặm chạy đến thủ đô, kết quả tìm không được anh trai của anh ta thật khiến cho người ta tức giận.
Cơ thể nhỏ bé của Tiêu Đóa Đóa hơi run lên, có cảm giác bà nội hung dữ với mẹ mình.
“Bà bảo con gọi điện thoại, con nhanh chóng gọi điện thoại đi. Nếu không ba con sẽ chết.” Chu Nhược Tuyết hù dọa cháu gái nói.
Tiêu Đóa Đóa nghe lời này của bà nội, miệng nhỏ mếu, như sắp khóc.
Bạn nhỏ không quá hiểu về thế giới của người lớn, chỉ biết rằng lời nói này của bà nội rất đáng sợ.
“Không được khóc, gọi điện thoại đi!” Chu Nhược Tuyết lại rống lên với cháu gái.





Bạn cần đăng nhập để bình luận