Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2777: [2777 ] là vị nào đại lão (length: 3853)

Nhìn thái thái từ trên ghế sô pha nhảy lên phấn khích đến xoay mấy vòng tại chỗ, Tào Dục Đông nói một câu thật lòng: "Bọn họ tìm ngươi đâu phải lần đầu."
"Trước kia khi bọn nó còn là học sinh thường xuyên tìm ta tìm ngươi, da mặt thật dày, không sợ việc làm ảnh hưởng đến ba mẹ. Bây giờ cứng cáp rồi, chỉ mong ném ta cái người mẹ này và ngươi cái người ba này đến nơi nào đó không ai biết." Bác sĩ Diệp nói đến đây, biểu lộ sự không hài lòng đối với ba đứa con "Vong ân phụ nghĩa".
"Bọn nó sợ làm phiền chúng ta thôi. Với lại không thể lúc nào cũng dựa vào chúng ta, đều sắp lập gia đình sinh con rồi." Tào Dục Đông nói, đối với tâm tình của các con ông có thể hiểu được.
Trong phòng khách, nghe hai vợ chồng họ đối thoại, lão nhân khụ khụ hai tiếng, đó là bà nội của nhà họ Tào.
Hai vợ chồng lập tức quay đầu nhìn sang chờ lão nhân lên tiếng.
Bà nội Tào thần sắc ổn định, tay cầm điều khiển ti vi đổi kênh, thấy ánh mắt hai vợ chồng họ nhìn sang, lên tiếng: "Nhà chúng ta từ xưa đến nay chẳng phải là mẹ hổ ba mèo sao?"
Ý nói hai vợ chồng họ có kiểu đối thoại này quá bình thường, bà nội Tào đã sớm nhìn quen.
Bác sĩ Diệp là một người mẹ ưu việt, Tào Dục Đông là một người ba có phần yếu thế.
Tào Dũng nơi nơi phòng bị mẹ cũng là vì nguyên nhân này, biết mẹ mình rất cường thế.
Bác sĩ Diệp vừa nghe, vội vàng biện minh cho mình: "Ta lúc nào dám mạnh mẽ với vợ bọn nó?"
Bà dù có mạnh mẽ đi nữa cũng chỉ đối với chồng mình và các con, với con dâu thì lại là một bà mẹ chồng tuyệt đỉnh.
Tào Dục Đông và bà nội Tào ha ha ha ha bật cười, lời này của bác sĩ Diệp quả thật đúng như vậy. Ai bảo bác sĩ Diệp làm mẹ lại chỉ sợ các con trai không tìm được đối tượng, không kết hôn, chỉ mong sớm được rước con dâu về nhà.
"Ta đi đây." Nói xong hai câu, bác sĩ Diệp nhanh chóng trở về phòng ngủ thay quần áo, cầm túi và chìa khóa xe, phong phong hỏa hỏa rời khỏi nhà, không có thời gian cùng người nhà càm ràm.
Tào Dục Đông đứng ở trước cửa sổ, nhìn thấy thái thái lái chiếc xe màu trắng lao nhanh, trong chớp mắt đã ra đến cổng khu dân cư. Phong cách của thái thái trước sau như một, mau mau mau.
Ở cửa khoa cấp cứu bệnh viện, sau khi nhận được sự đảm bảo từ cha, Tào Dũng đi về phía những người khác nói: "Bác sĩ gây mê rất nhanh sẽ đến phòng phẫu thuật."
Tào Chiêu biết mọi việc đã xong, xoay người dẫn các sinh viên trở về khoa cấp cứu để chuẩn bị trước khi làm phẫu thuật.
Đầu dây bên kia điện thoại, Liễu Tĩnh Vân hỏi cô em sư muội: "Vị đại lão ngành gây mê nào sẽ đến vậy?"
Tạ Uyển Oánh vì giúp sư tỷ hỏi: "Tào lão sư, là đã mời vị lão sư khoa gây mê nào quay về bệnh viện vậy?"
"Bác sĩ Diệp." Tào Chiêu nói.
Liễu Tĩnh Vân lại hỏi: "Đại lão tên là gì?"
Đại lão ngành gây mê muốn đến bệnh viện, Liễu Tĩnh Vân là người làm việc tiếp xúc trực tiếp với đại lão, nhất thiết phải hỏi trước cho rõ.
Không cần che giấu, người ta đến rồi, khi làm việc ký tên ai cũng biết cả. Tào Chiêu nói rõ: "Bác sĩ Diệp Tố Cẩn."
Khi Tạ Uyển Oánh báo tên đại lão cho sư tỷ của mình, giọng của Liễu Tĩnh Vân trở nên không chắc chắn: "Diệp, Diệp Tố Cẩn sao? Tố nào, Cẩn nào?"
"Tào lão sư, tố nào, cẩn nào?" Vừa giúp đại sư tỷ hỏi xong câu này, Tạ Uyển Oánh nhận ra có vấn đề, không đợi thần tiên ca ca trả lời đã nhỏ giọng hỏi sư tỷ: "Sư tỷ, chị quen vị Diệp lão sư này sao?"
"Sao mà chị quen được. Chỉ là nếu chị nhớ không nhầm thì phó chủ biên sách gây mê có một vị Diệp lão sư này. Trước đây lúc đi học thầy giáo có nhắc vị Diệp lão sư này ở quốc đô." Liễu Tĩnh Vân run rẩy vừa nói, trong lòng gào thét.
Nếu thật là đại lão ngành gây mê này đến thì nàng Liễu Tĩnh Vân không dám nghĩ đến những viễn cảnh tốt đẹp.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! ! ! Chúc mọi người ngủ ngon ~ (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận