Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3328: [3328 ] không thể gấp (length: 4062)

Những người mắc bệnh nặng thường có tình huống thay đổi trong nháy mắt. Lời bác sĩ nói trước đó là dựa trên tình trạng bệnh lúc đó mà đưa ra kết luận y học. Bây giờ, người nhà nói thay đổi liền thay đổi ngay, xem những lời bác sĩ nói về thời gian là gió thoảng bên tai, ảo tưởng tình trạng bệnh nhân sẽ không bao giờ thay đổi.
Một khi tình trạng bệnh nhân có biến chuyển, bác sĩ chắc chắn không thể đưa ra kết luận y học tương tự như trước.
Một đội bác sĩ túm tụm lại, khẩn trương thảo luận về vết thương hiện tại của bệnh nhân.
"Nhịp tim bệnh nhân nhanh, tứ chi lạnh toát, huyết áp thấp, phán đoán ban đầu là do mất máu gây choáng dẫn đến loạn nhịp tim, đã truyền thêm dịch, tình hình có hơi thuyên giảm." Bác sĩ điều trị nói.
Choáng do mất máu được chia thành nhẹ, vừa và nặng, phân loại dựa trên lượng máu mất. Thông thường, triệu chứng của choáng do mất máu ở mức độ nhẹ và vừa dễ nhận biết, bác sĩ không khó để ước tính lượng máu bệnh nhân đã mất. Có thể nói, việc phát hiện ra choáng do mất máu trong lâm sàng cũng không khó.
Cái khó là làm sao đoán được nguyên nhân gây choáng do mất máu, và quan trọng hơn là làm thế nào để điều trị chính xác chứng choáng do mất máu, đưa bệnh nhân từ tình trạng nguy kịch đến tính mạng trở về.
Các bác sĩ đang quan sát người bệnh đều cau chặt mày, tiếp tục chỉ ra vấn đề: "Ta thấy tình trạng choáng váng của hắn cũng chưa được điều chỉnh hoàn toàn, bây giờ chỉ là mất máu nhẹ, nếu chuyển sang vừa hoặc nặng thì vô cùng phiền toái."
"Phải nhanh chóng điều chỉnh tình trạng mất máu của hắn, tìm ra vị trí trong cơ thể người đó đang chảy máu để cầm máu."
"Có phải do chân trái bị ép kia dẫn đến choáng do mất máu không? Nếu vậy, phải nhanh chóng cưa cụt."
"Người nhà đã đồng ý, tiến hành phẫu thuật."
Bác sĩ cuối cùng nói với giọng điệu và động tác vung tay, giống như con dao phẫu thuật chém xuống, sẵn sàng chặt đứt mọi thứ.
Chuyện y học chưa bao giờ dễ dàng như vậy. Bác sĩ đang nghĩ cách cướp lại mạng người từ tay tử thần, giống như cướp mạng người đã định phải chết. Nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ tùy thời bước vào cái bẫy tử thần đã giăng sẵn.
Một tiền bối dày dặn kinh nghiệm lập tức lên tiếng: "Đừng vội, trước hãy phán đoán rõ xem chỗ nào của hắn đang chảy máu nhiều."
Cái chân kia luôn bị đè ép, trước đó không thấy bệnh nhân bị choáng do mất máu. Tình hình của bệnh nhân đột nhiên trở nên nghiêm trọng, chứng tỏ nhất định có tình huống bất ngờ xảy ra vào thời điểm đó.
"Ai trong các ngươi đã động vào người bệnh?" Trịnh nãi nãi rất có kinh nghiệm thực chiến quay đầu lại, cất tiếng hỏi tất cả mọi người ở hiện trường.
Hiện trường im lặng như tờ, mọi người mắt đối mắt. Thực tế thì, trong tình huống này, không ai dám động lung tung vào người bệnh. Những nhân viên cứu hộ muốn lôi bệnh nhân ra, mỗi khi đặt tay xuống đất gần bệnh nhân đều phải hỏi ý kiến nhân viên y tế, xem có làm được không, sợ rằng chưa cứu được người mà đã làm bệnh nhân mất mạng trước.
Hiện trường tai nạn thường là như vậy, nên nhân viên cứu hộ thích dùng tay đào đất hơn, các thiết bị cỡ lớn muốn hoạt động ở hiện trường rất khó.
"Nhanh nói, có hay không có, không phải để truy cứu trách nhiệm ai hay phê bình ai." Trịnh nãi nãi thấy không ai trả lời, dậm chân lo lắng nói: "Trả lời câu hỏi này là chuyện liên quan đến tính mạng của hắn."
"Ngươi có động vào con trai ngươi không?" Tạ Trường Vinh nghiêng đầu hỏi Chu Sinh.
Chu Sinh luôn túc trực bên cạnh con trai mình.
Chu Sinh lắc đầu: "Không có không có."
"Còn chính hắn, hắn có tự động cựa quậy không?"
Chu Sinh không dám lắc đầu cũng không dám gật đầu.
Mọi người bỗng bừng tỉnh ngộ, bệnh nhân tự mình cựa quậy.
Chỉ cần khẽ động thôi cũng có thể khiến chỗ nào đó trong cơ thể bị gãy xương mà chảy máu.
"Đèn pin." Trịnh nãi nãi đưa tay đòi đèn pin, chuẩn bị tự mình kiểm tra cho bệnh nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận