Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 138 - Cô không phải sơ sẩy



Chương 138 - Cô không phải sơ sẩy




Từ trước đến nay, bác sĩ ngoại khoa đều vất vả như vậy.
Tạ Uyển Doanh cùng với đứa trẻ cầm mấy chục con hạc giấy nhỏ đã gấp được bỏ vào túi ni lông.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Nhạc Văn Đồng nhìn theo giường của ba Lưu được đẩy ra cùng với bác sĩ gây tê và hộ lý.
"Ba ba." Tranh Tranh đến gần giường bệnh, cầm chặt tay ba ba đang nằm trên giường bệnh.
Thuốc tê gần hết tác dụng, ba Lưu mơ mơ màng màng, dường như nghe thấy giọng nói của con gái, lại giống như không nghe được, cố gắng giật giật mí mắt.
Một đoàn người đẩy giường của ba Lưu đến cửa lớn thang máy, chuẩn bị tiến về phía trước.
Không gặp bác sĩ mổ chính nên không thể biết được tình trạng bệnh nhân, Tạ Uyển Doanh thấp giọng hỏi lớp trưởng: "Tình hình phẫu thuật thế nào?"
Nhạc Văn Đồng trả lời cô: "Khá nghiêm trọng."
Tuy nhìn cậu cũng không hiểu được gì nhiều, nhưng là sinh viên Trung y phẫu thuật nói ra vài câu cũng lờ mờ tiết lộ tình hình cụ thể của bệnh nhân.
"Tắc nghẽn rất nghiêm trọng, mạch máu cũng biến dạng không dính vào nhau." Nhạc Văn Đồng nói: "Cũng may không dính vào nhau, nếu không chậm chút nữa sẽ không còn kịp rồi."
Phẫu thuật bắc cầu ngoại khoa tim mạch có điểm giống cũng có điểm khác so với nội khoa tim mạch, có thể điều trị y hệt tắc nghẽn cơ tim. Các gọi là tắc nghẽn cơ tim tức là mạch máu chủ bên ngoài bơm máu cho trái tim bị tắc nghẽn, máu không lưu thông, cơ tim thiếu máu dẫn đến hoại tử, trái tim ngừng đập, bệnh nhân tử vong.
Vì thế, phẫu thuật bắc cầu là chặn huyết quản lại sau đó khai mở một hoặc nhiều mạch máu khác, duy trì cung ứng máu cho trái tim.
Dính vào nhau là cơ sở vốn có của mạch máu, khi không ngăn chặn cái ống bên trên đầu mạch máu chặn lại ngăn cách với tắc nghẽn bên ngoài, để cho máu tiếp tục lưu thông qua cái ống đó.
Ngược lại sau đó phát hiện ra, cả hai hiển nhiên có khác biệt. Ở chỗ nếu như tạo mạch máu khác, cần khai mở ngực của bệnh nhân, bác sĩ nhìn thẳng vào trái tim mới có thể làm được cho nên bắc cầu là vấn đề bên ngoại khoa tim mạch.
Tham gia phẫu thuật mà nói, lúc phẫu thuật chích kim tiêm vào mạch máu để cái ống ở đầu mạch máu xuôi theo, không cần khai mở ngực, rõ ràng bác sĩ trong khoa nội tim mạch có thể làm được.
Khai mở ngực khác nào sắp bị chém chết, rất nhiều người không muốn làm. Vấn đề là nếu chặn toàn bộ mạch máu, cái ống rất khó để dính vào. Cũng may không phải chặn hoàn toàn mạch máu mà có biến dạng, như tình huống sau khi khai mở ngực của ba Lưu, chắc chắn không dính vào nhau được, không điều trị nhất định bệnh sẽ phát tác, phải do khoa ngoại tới xoay chuyển.
"Bác sĩ Dương nói đưa tới khoa ngoại tiến hành là hoàn toàn chính xác." Bác sĩ phẫu thuật Nhạc Văn Đồng tổng kết lại mà nói, hỏi Tạ Uyển Doanh: "Tại sao cậu đoán ra được?"
Lúc đó cô một mực đề nghị đưa bệnh nhân đi tiến hành bắc cầu, tựa hồ cô phán đoán chuẩn xác hơn cả mấy bác sĩ lâm sàng.
Tạ Uyển Doanh cũng không nói thẳng việc mình sở hữu năng lực kỳ lạ sau khi trọng sinh, suy nghĩ một lúc xem nên lừa gạt lớp trưởng thế nào, nhìn thang máy đã đến, tranh thủ thời gian nói: "Cố hết sức đẩy mạnh đi."
Cảm giác cô cất giấu bí mật không chịu nói ai biết, Nhạc Văn Đồng nhíu nhíu lông mày, nói cô: "Cậu thực sự có can đảm nói ra."
Tạ Uyển Doanh hiểu rõ ý của lớp trưởng, giải thích động cơ cho hành vi của mình: "Còn phải xem nói với ai. Quốc Hiệp là bệnh viện đứng hàng đầu cả nước. Giáo sư ở đây chịu trách nhiệm rất lớn. Các thầy đều biết rõ bệnh nhân tới đây xem bệnh đều đã rơi vào bước đường cùng, bác sĩ Quốc Hiệp là người bảo vệ tuyến cuối cùng của sinh mạng. Bởi vì ở Quốc Hiệp nên tôi càng dám nói. Các thầy lợi hại hơn tôi nhiều, hoàn toàn có thể đoán được tôi nói đúng hay là nói sai."



Bạn cần đăng nhập để bình luận