Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1799 - Sự việc đã bị bại lộ



Chương 1799 - Sự việc đã bị bại lộ




Có thể cảm nhận rõ ràng sự nghiêm túc của cô, Cảnh Vĩnh Triết trong vô thức gật đầu.
Tạ Uyển Doanh cầm hồ sơ bệnh án vội vàng bước nhanh về ký túc xá. Buổi tối vừa ăn cơm vừa nghiên cứu.
Khiến cô có chút hơi bất ngờ. Ban đầu cô cứ nghĩ là bệnh nhân lớn tuổi trong nhà bạn học Cảnh. Hiện tại xem ra bệnh nhân được viết trên hồ sơ bệnh án nhỏ hơn bạn học Cảnh sáu bảy tuổi, thực tế là em trai bạn học Cảnh bị bệnh.
Buổi tối, chị hai Liễu Tịnh Vân đặc biệt gọi điện thoại hỏi thăm về tình hình tiếp theo, nói cho cô biết trong lúc đó bác sĩ Trương Đình Hải đã hỗ trợ cung số liệu tham khảo chuyển hóa thuốc gây mê của bệnh nhân này. Tạ Uyển Doanh mới biết phía sau hậu kì cần phải cảm ơn sự giúp đỡ của một người.
“Anh ta nói không cần, chỉ nói người đó là kẻ ngốc.” Liễu Tịnh Vân che trán, cũng cảm thấy đồng nghiệp này rất ngốc nghếch, đoán chừng là cùng làm một công việc giống nhau trong một thời gian dài khiến cho trong đầu không muốn phát triển nữa nên biến thành ngu ngốc.
Dùng thứ này để trừng phạt người ta quá lộ liễu, sẽ bại lộ kỹ năng gây mê tầm thường của anh ta. Một bác sĩ gây mê thực sự tài giỏi thật sự muốn lừa người, làm sao có thể bị người khác biết được. Thế nên lúc đó Trương Đình Hải cảm thấy vấn đề ngu ngốc của Liễu Tịnh Vân cô là ở đây, anh ta là một bác sĩ gây mê có kỹ thuật cao siêu muốn chỉnh một thực tập sinh như cô, hoàn toàn không cần làm bất kỳ động thái rõ ràng nào.
Tạ Uyển Doanh gật gật đầu, tin rằng những bác sĩ gây mê giỏi như chị hai và bác sĩ Trương Đình Hải là chiếm đa số.
Nghĩ rằng chuyện này có lẽ đã qua rồi, không ngờ buổi sáng nhận được điện thoại của giảng viên.
“Đến văn phòng của thầy.” Nhậm Sùng Đạt không khách sáo với cô trong điện thoại, trực tiếp ra mệnh lệnh.
Có linh cảm không lành, Tạ Uyển Doanh vội chạy đến văn phòng giải phẫu, vừa đến văn phòng đã đụng mặt lớp trưởng Nhạc đã đến trước một bước, tim đập thình thịch: 80% chuyện ngày hôm qua đã bị bại lộ rồi.
Chỉ có thể nói sau sự việc chủ nhiệm Phương đã gọi điện thoại kiếm giảng viên của bọn họ hỏi thăm. Chỉ là cuộc thoại của một sinh viên như cô, có đáng để chủ nhiệm Phương khoa y tế xem trọng như vậy hay không?
Lãnh đạo bệnh viện có coi trọng sinh viên hay không, phải xem sinh viên này là sinh viên như thế nào. Nếu như là một sinh viên y thiên tài, lãnh đạo phụ trách nhiệm vụ giảng dạy của bệnh viện nào dám không coi trọng. Chỉ cần nghĩ đến điều này, chủ nhiệm Phương tìm đến tận cửa phân rõ là điều đương nhiên.
Người nên sững sờ chính là Nhậm Sùng Đạt giảng viên bị tất cả mọi người giữ bên trong một cái trống, khoảnh khắc nhận được điện thoại đó tim gần như ngừng đập: Học bá trong lớp bí mật làm chuyện gì vậy?
Trường học và giáo sư bồi dưỡng một sinh viên ưu tú thật sự không dễ dàng. Giáo sư sợ nhất không phải sinh viên có thành tích kém, mà là sinh viên phạm pháp phải ngồi tù.
Nhìn thấy hai bạn học đã đến, Nhậm Sùng Đạt không ngừng đứng lên rồi lại ngồi xuống một lúc, rồi quay đầu cầm thước chỉ vào hai người bọn họ, nói: “Nói xem, các em nói dối người ta nói thầy muốn gọi điện thoại cho em ấy, có mục đích là gì?”
“Giáo sư Nhậm, chuyện là do một mình em lên kế hoạch, không liên quan đến lớp trưởng.” Tạ Uyển Doanh lập tức bước lên một bước nhận trách nhiệm. Ai làm người đấy chịu, lớp trưởng tốt bụng giúp đỡ cô không thể bị liên lụy được.
Nhạc Văn Đồng phủ nhận lời cô nói: “Là do chính em chủ động muốn yêu cầu giúp cậu ấy. Nếu giáo sư muốn truy cứu trách nhiệm thì em cũng có phần.”
Lớp trưởng! Tạ Uyển Doanh vội xoay người nháy mắt với lớp trưởng: Lớp trưởng, cậu bị ngốc à? Nào có tên ngốc nào như vậy vội vàng cùng cô chứng tỏ là đồng phạm?
Nhạc Văn Đồng sắc mặt vẫn lạnh lùng, bày tỏ thái độ 100% không hối hận về những gì mình đã nói.
Tốt lắm, từng người từng người đối kháng. Nhậm Sùng Đạt sắc mặt trầm xuống cao giọng, trước tiên bắt lấy ban cán bộ lớp trách hỏi: “Em giúp em ấy làm cái gì?
“Em giúp cậu ấy nói dối. Bởi vì em nhìn không quen.” Nhạc Văn Đồng lạnh lùng nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận