Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3076: [3076 ] nhào hụt (length: 3842)

Cùng Tào sư huynh đi trở về, vào đến phòng trong, có thể thấy Tống bác sĩ ngồi ở trên ghế đầu, thư nhàn mà đang uống cà phê cùng ăn bánh tam giác.
Thấy nàng tới, Tống Học Lâm ánh mắt liếc trộm nàng: "Ăn rồi sao, Tạ bác sĩ?"
"Ăn rồi." Tạ Uyển Oánh trả lời.
Nàng là người sảng khoái, cầm đến tay liền ăn, không ăn thì phí, sô cô la để lâu rồi sắp mềm ra.
Đối với câu trả lời của nàng, Tống Học Lâm nhấp ngụm cuối cùng cà phê trong ly, mắt nâu có kinh ngạc cũng có không kinh ngạc. Điều duy nhất muốn nói là, chuẩn bị đi, hắn tối nay náo nhiệt tính là xem trọn buổi.
Có quản lý ở đây, Tào Dũng tạm thời không nhắc được đến tên hoàng sư đệ có đầu không nghĩ, chỉ có thể dùng ánh mắt nặng trịch nhìn.
Đại lão chưa bao giờ sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đồng đội gà. Ngươi nói cái người này, rõ ràng ngươi coi chừng hắn, hắn cả ngày không động đậy thật là có thể làm người tức chết.
Hoàng Chí Lỗi lặng lẽ đi tới sau lưng các sư đệ khác, trong mắt Tào sư huynh dường như đang muốn đạp vào đầu hắn vậy.
Vì sao đầu óc không nghĩ đến, ngay cả cái gương cũng không nhìn ra? Đây là sỉ nhục của bác sĩ khoa ngoại thần kinh.
Quản lý Diệu Ca ở đây không phải đến tìm bọn họ, là tới tìm Đào bác sĩ.
Đào Trí Kiệt cùng đối phương đơn giản trao đổi: "Không nên nói cho nàng biết ta từng tới."
Bệnh nhân tốt nhất là đừng thấy mặt, không cần phải lộ diện làm gì.
"Nếu vậy?" Diệu Ca nghi ngờ không biết hắn có ý định làm bộ đến cùng không.
"Ta có gặp nàng hay không, lúc nào gặp, chờ bác sĩ đến sắp xếp thì tốt hơn." Đào Trí Kiệt nói.
"Đào bác sĩ, chẳng phải anh là bác sĩ sao?" Diệu Ca kinh ngạc hỏi.
"Phải do bác sĩ chủ trị của nàng quyết định." Đào Trí Kiệt nhất định phải chỉnh sửa lại quan niệm sai lầm thường gặp của người ngoài nghề.
Bác sĩ không phải cái giỏ đựng đồ. Bác sĩ phải chỉ đích danh bác sĩ chủ trị, cho nên không phải chỉ cần người có nghề nghiệp là bác sĩ thì đều có thể bỏ vào giỏ của bác sĩ chủ trị.
Diệu Ca nghe hắn nói xong lặng lẽ đi.
Ở lại chỗ này quá lâu không thích hợp. Mọi người đi theo Phương Trạch sau đó rời khỏi quán rượu.
Gió đêm ào ào.
Trong quán rượu ở cửa sổ phòng khách, một bóng người thoáng qua, thấy bóng người dưới lầu sau theo bản năng tránh về sau rèm cửa sổ.
Diệu Ca vào phòng nhìn thấy cảnh này, hỏi người kia: "Cô biết hắn tới rồi sao?"
Ừ, nàng biết, nàng có cảm giác hắn tuyệt đối không phải vì mỗi mình nàng mà đến. Con người hắn là như vậy, luôn lo nghĩ cho tất cả mọi người xung quanh, là một người tốt quá mức.
Đọc đến đây Lâm Giai Nhân, rũ hàng mi xuống không nói một lời.
Khi người ta bị bệnh yếu đuối là điều không thể phủ nhận. Khi nào cho bệnh nhân sự ủng hộ, cho bệnh nhân loại ủng hộ như thế nào là một kiến thức uyên thâm, liên quan đến lĩnh vực y học. Các thầy thuốc chuyên nghiệp có thể đưa ra ý kiến chuyên môn.
Không nên để cảm xúc dẫn lối, chữa bệnh là một vấn đề chuyên môn, không phải sự cảm tính hữu dụng. Lâm ba ba Lâm mụ mụ lần trước ở trong phòng làm việc của lãnh đạo quốc hội đã được một nhóm thầy thuốc giáo huấn một phen, về việc này đã hiểu sâu sắc. Biết được tối hôm qua con gái gặp mặt bác sĩ, không ngoài dự đoán, rất nhanh đã tới tìm Tạ bác sĩ để hỏi thăm.
Đến bệnh viện mà không hẹn trước với Tạ bác sĩ thì kết quả là, Lâm ba ba Lâm mụ mụ đi chuyến công cốc.
Chuyện này phải nói đến sáng, Tạ Uyển Oánh đột nhiên nhận được điện thoại của Tào sư huynh, nói là biết có xe đến cổng trường đón nàng. Có một bệnh nhân cần hội chẩn gấp, tiện thể mang nàng đi xem một chút.
Những người khác trong bệnh viện nghe thấy, đều có thể hiểu: Đây rõ ràng là Tào Dũng mượn việc công làm việc tư.
Từ chuyện tối hôm qua, Tào Dũng không phủ nhận chính mình đã cảm giác được đủ loại chỗ tốt của việc "nhường người".
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận