Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 1991: [1991 ] thuyết phục (length: 3766)

Nếu như bệnh nhân này học sinh tự mình có thể xử lý xong thì thầy giáo trở về để làm gì, thầy giáo làm như vậy chỉ sẽ khiến học sinh không thể tiến bộ.
Điện thoại gọi tới, "tút tút" mấy tiếng.
Cắt một chút, nhận cuộc gọi.
Thẩm Hi Phỉ tim đập thình thịch, không phải nàng gọi điện thoại, nhìn thôi cũng thấy Niếp Gia Mẫn là một đại lão khiến người ta khiếp sợ.
Không biết Tạ Uyển Oánh đồng học lấy dũng khí từ đâu mà dám gọi điện, nửa đêm canh ba dám đi làm phiền một đại lão như vậy, không hổ là người một cây gân trong miệng mọi người.
"Chào thầy, Niếp lão sư." Tạ Uyển Oánh nói.
"Chào em." Niếp Gia Mẫn trước hết lễ phép đáp lại một tiếng, sau đó nghe ra giọng nàng có vẻ nghi vấn, "Là Tạ Uyển Oánh?"
"Dạ, Niếp lão sư, là em."
"Em tìm ta có việc gì?" Niếp Gia Mẫn hỏi.
Đến rồi, đột nhiên gọi điện thoại quấy rầy đại lão, sắp bị đại lão mắng rồi. Thẩm Hi Phỉ có thể hình dung ra vẻ mặt ảo não, lúng túng của bạn học Tạ khi kết thúc cuộc gọi.
"Không sao, em cứ từ từ nói." Niếp Gia Mẫn nói thêm câu này.
Niếp lão sư là người điển hình chậm rãi, so với Đào sư huynh càng chậm càng ổn, đây là đang nhắc nhở nàng phải báo cáo rõ ràng. Tạ Uyển Oánh gật đầu.
Thẩm Hi Phỉ nghe thấy thì kinh ngạc: Cái gì? Đại lão bảo bạn học Tạ cứ từ từ nói sao?
Niếp lão sư có vẻ cũng khá hiểu bạn học Tạ Uyển Oánh này, biết nàng gọi điện thoại tới chắc chắn không phải vì chuyện riêng, chỉ có thể là vì có bệnh nhân nào đó.
Tạ Uyển Oánh bắt đầu báo cáo sơ lược tình huống bệnh cho thầy: "Thai phụ mang thai chưa đến ba mươi sáu tuần, không may gặp tai nạn xe cộ, phát sinh chứng não úng thủy cấp tính, đã qua đời. Chúng em vừa làm PMCS cho chị ấy, lấy thai nhi ra. Sau khi rời khỏi cơ thể mẹ, bé có nhịp thở yếu ớt, không đều, nhịp tim khoảng 90 lần mỗi phút, môi bé bị tím tái, tay chân lạnh cóng, gõ lòng bàn chân bé không khóc, không có phản ứng, trương lực cơ thấp. Dự đoán sơ bộ chỉ số Apgar là ba điểm, là do trẻ sinh non bị hội chứng suy hô hấp. Vì tình huống đặc biệt, không thể tiêm thuốc trưởng thành phổi cho mẹ bé."
"Mẹ của đứa bé đã qua đời." Niếp Gia Mẫn nghe xong báo cáo của nàng, giữ vững sự bình tĩnh của một người thầy thuốc, trong giọng nói lộ ra một chút nặng nề.
"Dạ, bệnh nhân vừa mới mất không lâu." Tạ Uyển Oánh nén lòng đáp, "Trước khi qua đời, mẹ của đứa bé đã dùng hai tay che bụng, muốn bảo vệ con của mình."
"Bây giờ các em đang ở đâu? Đang trên đường sao?" Niếp Gia Mẫn nghe thấy một số tiếng ồn ở đầu dây bên kia nên hỏi.
"Dạ. Nếu Niếp lão sư đồng ý, chúng em muốn đưa bệnh nhân đến bệnh viện quốc hiệp cấp cứu." Tạ Uyển Oánh nói.
"Được, các em đưa tới đi. Ta quay lại bệnh viện."
Nhận được sự đồng ý của Niếp lão sư, Tạ Uyển Oánh cúp điện thoại.
Thẩm Hi Phỉ ở đối diện nghe được, không dám chắc, hỏi nàng: "Niếp lão sư nói thế nào?"
"Thầy ấy đồng ý, nói có thể đưa đến quốc hiệp."
"Thật hay giả?" Thẩm Hi Phỉ chỉ nhớ Tạ Uyển Oánh vừa mới gọi điện cũng không nói mấy câu mà sao có thể thuyết phục được Niếp Gia Mẫn. Niếp Gia Mẫn dễ dàng đồng ý một tiếng nghe giống như rất quen Tạ Uyển Oánh vậy.
Nghi ngờ thật giả, Thẩm Hi Phỉ muốn tự mình gọi điện thoại đi hỏi lại Niếp lão sư.
Thẩm Hi Phỉ không thể gọi điện thoại, nàng đến số điện thoại riêng của Niếp Gia Mẫn cũng không có, tức tối hỏi: "Sao em lại có số điện thoại riêng của Niếp lão sư vậy?"
Đương nhiên là do Niếp Gia Mẫn cho nàng rồi.
Thẩm Hi Phỉ như muốn rớt cằm, lầm bầm trong miệng nói: Bạn học Tạ Uyển Oánh này quá biết nịnh hót thầy, đến cả Niếp Gia Mẫn cũng nịnh được, không rõ Tạ Uyển Oánh rốt cuộc dùng thủ đoạn gì.
Nói đi cũng phải nói lại, dù đối phương nịnh được thầy thì Niếp Gia Mẫn làm sao có thể tin tưởng một sinh viên y như Tạ Uyển Oánh chỉ qua mấy câu báo cáo tình hình qua điện thoại chứ.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận