Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2870: [2870 ] một người giải quyết (length: 3951)

Có thể thấy, người ở xa đến không chỉ có hai nhóm người ngựa này. Những người như Thường Gia Vĩ chuyên môn đến xem ca phẫu thuật thứ hai này cũng có rất nhiều. Hơn nữa thời điểm này rất thích hợp, vì nhiều bác sĩ làm xong việc chuẩn bị tan ca, tiện đường đến xem một chút.
Ngụy Thượng Tuyền quay đầu nhìn một lượt: Nhìn xem người chen chúc hướng về phía cửa phòng phẫu thuật kìa. May mà mấy người bọn họ và Tạ đồng học ở chung lâu rồi, coi như là khá quen với loại cảnh tượng này.
Còn Tạ Uyển Oánh tự thân thì từ trước đến nay không hề sợ hãi, không, phải nói từ trước đến nay nàng sẽ không chú ý đến có ai ở đó, sự tập trung của nàng vĩnh viễn chỉ ở con dao mổ trong tay.
Đường rạch đã hoàn thành.
Bắt đầu tạo đường hầm thông dưới da.
Phải nói, trong ca phẫu thuật ngoại khoa này, luôn luôn cần thể hiện khí lực của bác sĩ ngoại khoa. Có một số việc không thể dùng công cụ thay thế được, chỉ có thể dựa vào sức lao động. Tỷ như lúc này muốn tạo đường thông dưới da, tay của bác sĩ cần bóp da của người bệnh tạo thành một cái túi da chuyển động.
Việc này, đôi khi đối với bác sĩ nam mà nói cũng rất vất vả, vì người bệnh này béo, da lại dày.
Những người xung quanh xem im lặng không lên tiếng. Thường Gia Vĩ đang líu ra líu ríu muốn hát cũng phải ngậm chặt miệng, như thể đang dồn sức theo động tác mổ của bác sĩ chính.
Kim bác sĩ đưa mu bàn tay lên lau trán, nghĩ nếu mình ở vị trí của bác sĩ mổ chính lúc này, phỏng chừng không thể nghỉ ngơi nổi. Cho nên nói, một người bệnh béo như vậy, chỉ thực hiện một thao tác rạch da, càng là một khảo nghiệm đối với bác sĩ. Trước đây chỉ cho rằng chỉ là khảo nghiệm kỹ thuật của bác sĩ, bây giờ xem ra không phải, trước hết là khảo nghiệm sức lực của thầy thuốc.
Các bác sĩ vây xem thấy rất rõ, hai bàn tay của bác sĩ mổ chính kia khi bóp da tạo thành túi, phải dày hơn gấp đôi so với người bình thường: Bóp như vậy sao được?
Vương bác sĩ làm phụ tá, dưới sự ra hiệu của Lữ phó chủ nhiệm, hỏi bác sĩ mổ chính: "Có cần tôi giúp một tay không?"
Phụ tá mà vừa động vào thì việc tạo đường thông dưới da càng cần bác sĩ chính dùng lực hơn.
Nghĩ cũng biết, bóp túi da còn khó khăn như vậy, thì việc thông đường dưới da lại càng khó, người béo này là người trưởng thành, tổ chức dưới da không hề lỏng lẻo.
Đối với Vương bác sĩ mà nói, ra tay không phải là quyết định của bác sĩ mổ chính.
Một đám người im lặng lập tức đồng thanh lên tiếng: "Anh đừng có mà thêm chuyện."
Vương bác sĩ lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt với đám người: Các người có ý gì?
Có thể có ý gì? Chỉ có ý đó thôi? Dựa vào năng lực của anh muốn trở thành trợ thủ đắc lực cho Tạ đồng học sao? Thôi đi.
Giờ phút này, Vương bác sĩ tin chắc rằng những người này đều đang ngấm ngầm chờ cơ hội đá anh xuống để tự mình lên làm phụ tá.
Nếu như phụ tá không có năng lực giúp đỡ thì thà để bác sĩ mổ chính tự làm còn hơn. Đây là sự thật.
"Cám ơn Vương lão sư, không cần đâu. Một mình tôi làm được." Tạ Uyển Oánh khách khí nói.
Vương bác sĩ trong lòng trào lên một cảm giác cảm động, chỉ có nàng là còn nể mặt anh.
Nói là nói vậy, rốt cuộc một mình nàng có làm được không?
Tay phải bóp túi da, tay trái cầm dụng cụ thông phát lực.
Thông, thông, thông, thông, thông. . .
Trong một khoảnh khắc đó, những người xem có ảo giác như hoa mắt, bọn họ đang nhìn tạo đường thông dưới da người thật sao, hay nói đúng hơn là đang nhìn máy dệt sửa đang làm công việc luồn chỉ của máy dệt.
Chủ yếu là nhịp độ luồn của thao tác quá đều đặn, một lần nhấc lên một lần luồn xuống, ở giữa không hề có chút tạm dừng nào, cũng không có sự thay đổi lúc nhanh lúc chậm. Vấn đề là đây không phải một tấm vải phẳng đặt trên máy mà là cơ thể người với bề mặt gồ ghề, đường luồn xuyên qua lại càng lên lên xuống xuống, có chỗ cao có chỗ thấp, có cả những đoạn cong tròn.
Người xem con ngươi muốn trợn ra ngoài, trong đó biểu cảm của phụ tá Vương bác sĩ có vẻ kinh hãi nhất. Ai bảo anh ta đứng gần nên nhìn rõ nhất chứ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận