Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2839: [2839 ] chúc mừng (length: 3872)

Lúc đến cửa bệnh viện, Tạ Uyển Oánh nhận được điện thoại của Nhị sư tỷ.
"Oánh Oánh, ngươi đang ở đâu? Nghe nói ngươi về rồi, ta đến tìm ngươi, buổi trưa cùng nhau ăn cơm, ta có chuyện muốn bàn với ngươi." Hà Hương Du hăm hở, vừa gọi điện thoại vừa đi xuống lầu bệnh viện.
Nhìn thấy bóng dáng của tiểu sư muội, nàng một mạch chạy tới, sau đó thắng gấp xe lại, đây là nhìn thấy ai vậy?
"Ngươi còn chưa ăn cơm phải không? Ăn cùng nhau." Tào Dũng nói với nàng.
Hà Hương Du im lặng đi đến sau lưng Tạ Uyển Oánh, nghĩ bụng có được không.
Trong lòng luôn cảm thấy tâm tư thầm mến nho nhỏ của mình, đã bị người khác đoán ra.
Đào Trí Kiệt dường như không nhìn thấy nàng, đã quyết định mình mời khách, hắn cầm điện thoại gọi điện thoại tìm một nhà quán cơm khác.
"Nhị sư tỷ, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Tạ Uyển Oánh nhớ lại lời đối phương chưa nói hết trong điện thoại, hỏi.
"Chắc là khoảng hai ngày nữa ta phải đi công tác ở quốc trắc. Tin tức này chưa kịp nói với đại sư tỷ, nói với ngươi trước." Hà Hương Du nói.
Tâm tình Tạ Uyển Oánh không thể che giấu một hồi kích động, hai tay nắm chặt tay Nhị sư tỷ: "Chúc mừng Nhị sư tỷ."
Lời này của Nhị sư tỷ có nghĩa là đã ký hợp đồng làm việc với quốc trắc, hơn nữa quốc trắc rất hoan nghênh và yêu cầu Nhị sư tỷ đi làm sớm. Điều đó cho thấy Nhị sư tỷ rất được đơn vị tuyển dụng hoan nghênh.
Nghe thấy tiếng chúc mừng của tiểu sư muội, mặt Hà Hương Du từ căng thẳng chuyển thành tươi cười rạng rỡ, không thể không nói tiểu sư muội quá thấu tình đạt lý, nàng nói: "Trước đây bọn họ muốn ta đi làm sớm, thầy hướng dẫn lâm sàng của ta không được vui, muốn ta đợi đến ngày tốt nghiệp của trường mới đi. Mặc dù luận văn tiến sĩ của ta đã viết xong, được duyệt thông qua, chỉ còn chờ lấy bằng tốt nghiệp. Sau này người của quốc trắc liên hệ với thầy hướng dẫn của ta, thầy mới quyết định cho ta đi."
Những chuyện này một lần nữa chứng minh Nhị sư tỷ thật sự là một người rất lợi hại. Sớm lấy được chứng chỉ hành nghề bác sĩ, luận văn tiến sĩ hoàn thành trước thời hạn và được thông qua ngay, thảo nào đơn vị tuyển dụng lại thích đến vậy. Nhị sư tỷ đoán chừng là người đầu tiên trong khóa của bọn họ tìm được việc làm và chuẩn bị bắt đầu đi làm.
Hà Hương Du không hề giấu diếm điểm này, khích lệ nàng: "Oánh Oánh, ta và đại sư tỷ thành công, chứng tỏ khóa tám năm của chúng ta không phải những kẻ chỉ giỏi nói suông. Năng lực làm việc là nhất lưu, không ai là không có việc, không phải chỉ ở viện nghiên cứu mà còn ra phục vụ ở tuyến đầu lâm sàng. Giống như thầy của ta, dẫn một đám học sinh, cùng khóa chỉ có ta là nhanh nhất lấy được hợp đồng bệnh viện hạng ba."
Nghe Nhị sư tỷ nói vậy, Tạ Uyển Oánh cố gắng gật đầu, trong lòng tự nhủ phải cố gắng hơn, đuổi theo nhịp điệu ưu tú của hai vị sư tỷ.
"Ngươi đi quốc trắc?"
"Đúng vậy."
Hà Hương Du quay đầu lại, đột nhiên nhận ra câu này không phải tiểu sư muội hỏi.
Một đám người đen nghịt trước mặt đều nhìn hai người các nàng. Điều này khiến cho hai chị em sư tỷ mồ hôi túa ra trên đầu.
"Sao ngươi lại muốn đi quốc trắc?" Bác sĩ Cung không dám tin hỏi, tiếng lòng của hắn có lẽ đại diện cho tiếng lòng của tất cả những người của quốc hiệp ở đây.
Đây chẳng phải hành vi phản đồ rõ ràng sao? Ai chẳng biết quốc trắc và quốc hiệp là đối thủ cạnh tranh không đội trời chung. Kết quả ngươi ở ngay đây khoe khoang rằng một người của quốc hiệp lại muốn đi làm ở quốc trắc.
Tạ Uyển Oánh cùng Nhị sư tỷ cúi đầu, vừa nãy nghe Nhị sư tỷ nói vì quá vui cho Nhị sư tỷ, lại quên chuyện quan trọng này.
Kệ mọi người nhìn nàng thế nào. Hai mắt Hà Hương Du liếc sang bắt gặp đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm của Đào sư huynh ở phía đối diện. Trong mắt Đào sư huynh rõ ràng mang theo chút hơi lạnh, khiến nàng rùng mình.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận