Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3626: [3626 ] bang hạ (length: 4048)

Lời của giám đốc Vương không ngừng trấn an người thân của thương binh, hơn nữa còn muốn trấn an đám công nhân và đám đông đang náo loạn tại hiện trường.
"Đúng, bác sĩ nói biểu chất của ta có thể cứu được." Lão Trần nói.
Giám đốc Vương liếc mắt nhìn về phía bác sĩ: Bác sĩ nào nói có thể cứu?
Bác sĩ nhận được ánh mắt này liền hiểu ngay. Nếu bên gây ra sự cố không có tiền thì bên phụ trách sẽ không mấy mặn mà cứu người, chỉ mong người bị thương chết ngay tại chỗ cho xong chuyện, nguyên nhân chủ yếu là vì tiền chữa bệnh quá đắt.
Ví như Phạm Vân Vân nằm trong phòng ICU một thời gian, số tiền thuốc thang trên trời đó, công ty nhỏ căn bản không gánh nổi, thà chết người bồi thường một khoản cho xong.
"Nàng nói." Lão Trần nói.
Ánh mắt của giám đốc Vương khóa chặt nữ bác sĩ trẻ tuổi duy nhất ở hiện trường. Hiện trường tiếp tục bàn luận về vấn đề ai cắt.
Loại cốt thép thô như vậy, cắt bằng kìm thủy lực là cả một chuyện lớn, không thể dùng loại kéo nhỏ mà phải cần mấy người phối hợp thao tác.
Tạ Uyển Oánh nhớ lại, nếu là ở công trường của ba ba kim chủ, cấp lãnh đạo sẽ chủ động đứng ra gánh trách nhiệm, chỉ huy mọi người. Còn vị giám đốc Vương ở đây thì lại im lặng khoanh tay đứng nhìn xem đến cuối cùng.
Công ty tốt và công ty tồi khác nhau ở chỗ này.
Hiện trường toàn là những tiếng ồn ào bất an. Lúc này đi gọi đội cứu hỏa cũng không thực tế, quá chậm trễ thời gian.
Quyết đoán nhanh chóng, Tạ Uyển Oánh chỉ người: "Ngươi tới cắt."
"Tôi có được không bác sĩ?" Lão Trần thở dốc, sợ hãi sẽ hại chết biểu chất của mình.
Khóe miệng của giám đốc Vương hơi nhếch lên: Như vậy là tốt, nếu người bị thương chết thì sẽ không đổ lên đầu hắn và công ty, người nhà tự gánh lấy.
"Ông yên tâm, tôi sẽ chỉ huy ông." Tạ Uyển Oánh vừa nói vừa hối thúc mọi người tranh thủ thời gian, phân phó lại nhiệm vụ, "Anh cầm phần đuôi của kìm thủy lực. Anh cầm lấy phần đuôi của cốt thép. Bác sĩ Lưu, tiểu Quách, các anh tới giúp tôi, cố định hai đoạn cốt thép ở vị trí bên ngoài cơ thể. Đưa vải mỏng đây!"
Khẩu khí thật quả quyết, mệnh lệnh dứt khoát như hổ. Một đám người kinh hãi, răm rắp nghe theo, không hẹn mà cùng dựa theo chỉ thị của nàng mà hành động.
Thấy tất cả mọi người đều nghe theo lời của nữ bác sĩ mà không phải là xin phép hắn, giám đốc Vương cau mày: Đám người này bị ngốc rồi sao?
Sắc mặt của thương binh tiểu Trần lúc nào cũng như sắp tắt thở chỉ cần một cử động nhỏ, khiến giám đốc Vương có cảm giác nữ bác sĩ này đang tìm đường chết.
Ai vào việc nấy, mọi việc đã chuẩn bị xong.
Bác sĩ đeo găng tay cầm vải mỏng bọc lại chỗ nối giữa cốt thép và bên ngoài cơ thể. Bác sĩ Lưu nhận lệnh cầm lấy đầu kia của cốt thép, dùng sức hết chân tay, sắc mặt vô cùng khẩn trương, sợ tay run, dù bác sĩ Tạ đã nói, thực ra việc anh ta cầm đầu này không nguy hiểm lắm. Nhìn lại bác sĩ Tạ phụ trách phần nguy hiểm cao kia thì thần sắc lại rất bình tĩnh, cũng không có vẻ dùng sức.
Trong đầu bác sĩ Lưu không biết nàng đang nghĩ gì và định làm gì.
Những công nhân khác phối hợp đã xong.
Lão Trần phụ trách cắt há miệng run rẩy hỏi bác sĩ Tạ: Cắt được chưa?
"Cắt." Tạ Uyển Oánh lại một tiếng hạ lệnh.
Lão Trần nhắm mắt, không dám nhìn, hai tay nắm chặt.
Rắc một tiếng, cốt thép bị cắt lìa ra, quán tính vật lý chắc chắn sẽ mang đến cảm giác rung động.
Tất cả mọi người đều muốn nhảy dựng lên.
Những nhân viên tạp vụ phụ trách cắt thì sợ hãi muốn chết.
Còn biểu tình của các bác sĩ lại khác.
Cắt rồi sao? Ánh mắt bác sĩ Lưu nhìn sang tiểu Quách. Trong mắt hai người tràn đầy kinh ngạc. Bọn họ giúp bác sĩ Tạ giữ cốt thép, không hiểu sao lại không cảm thấy rung động nhiều, chỉ có thể nói rằng: Bọn họ đã sai, cái vẻ mặt điềm tĩnh không chút gợn sóng của bác sĩ Tạ, trên thực tế lại khỏe như trâu.
Cô Tạ này sức lực có thể hơn cả hai người đàn ông bọn họ sao? Bác sĩ Lưu cùng tiểu Quách trong chớp mắt hoài nghi chính mình, có phải đã bỏ bê luyện tập thể lực nên mới không bằng bác sĩ Tạ.
Sức của nam không bằng nữ. Tình huống này chỉ có thể khiến bác sĩ Lưu cùng tiểu Quách xấu hổ, tự nhận mình khẳng định đã lơ là việc rèn luyện thân thể nên mới không bằng bác sĩ Tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận