Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 361 - Ăn cơm cùng một nhóm bác sĩ



Chương 361 - Ăn cơm cùng một nhóm bác sĩ




“Đúng vậy.” Tạ Uyển Doanh gật đầu.
“Anh ấy cười gì vậy?” Ngô Lệ Tuyền ở bên tai bạn thân hỏi: “Là cười tớ sao?”
“Không phải…” Tạ Uyển Doanh giúp đàn anh Hoàng giải thích: “Đàn anh Hoàng không phải là người như vậy.”
“Anh ấy vừa cười rõ ràng mà.” Ánh mắt Ngô Lệ Tuyền lại quan sát, chắc chắn người đối diện đang cười.
Bị nghi ngờ là không đủ ga lăng, Hoàng Chí Lỗi lập tức hướng về phía 2 cô gái duỗi tay ra: “Anh giúp các em cầm nhé, không cần các em phải động tay đâu.”
Ngô Lệ Tuyền hiểu rồi, người này hóa ra là vừa cười câu nói kia của cô, không kìm được thở ra, nói: “Tay của Doanh Doanh rất quý giá.”
“Đúng vậy, anh biết rồi, cứ tin tưởng ở anh. Lần trước tay của em ấy bị thương, anh đã phê bình dạy dỗ em ấy rồi.” Biểu cảm gương mặt Hoàng Chí Lỗi rất gắng sức, chứng minh với đối phương bản thân là trả lời thật lòng không có cười nhạo.
Tạ Uyển Doanh lo lắng nhìn vào phòng riêng bên trong, sợ lời nói truyền vào trong bị các giáo sư nghe được. Tay của cô nào có thể so sánh với tay của các giáo sư, cũng không so sánh được với tay của đàn anh. Cô nói với đàn anh Hoàng: “Đàn anh. Em đùa chút thôi, anh đừng tưởng thật, con người cậu ấy rất hài hước.”
Nghe thấy tiếng nói nhỏ như vậy, ngầm hiểu là bên trong phòng riêng có lãnh đạo đang ở đó, Ngô Lệ Tuyền không tranh cãi với người này nữa.
“Yên tâm.” Hoàng Chí Lỗi trấn an hai cô gái, giật lấy mấy túi giấy trong tay các cô xách đi.
Ngô Lệ Tuyền đối với hình tượng này của anh ấy có chút ngẩn ngơ, nghĩ tới lần trước gặp anh ấy mặc áo blouse trắng nhìn rất nghiêm túc, lần này mặc thành kiểu cao bồi miền Tây rất đẹp trai, hoàn toàn không giống nhau.
“Anh ấy chữa bệnh gì cho người ta vậy?” Ngô Lệ Tuyền hỏi bạn thân.
“Đàn anh là bác sĩ khoa ngoại thần kinh, chữa trị các bệnh về não. Như mọi người nói là phẫu thuật mở não cho con người.”
“Não làm sao phẫu thuật mở ra được? Não không phải cứng lắm sao?” Ngô Lệ Tuyền tò mò hỏi.
“Dùng khoan điện và cưa.” Tạ Uyển Doanh dung ngôn từ dễ hiểu nhất để phổ cập kiến thức cho bạn thân.
Hoàng Chí Lỗi đi ở phía trước nghe thấy, đàn em quả là nghiêm túc giải thích kiến thức y học cho bạn thân, không sợ bạn thân bị dọa chết sao? Quay lầu liếc mắt, quả nhiên ánh mắt Ngô Lệ Tuyền nhìn anh tràn đầy sợ hãi, nhìn anh giống như nhìn nhân vật nam chính trong phim kinh dị vậy.
Hoàng Chí Lỗi nâng mắt kính đầy cam chịu.
“Bác sĩ Tạ, bạn cô đến rồi sao? Vào ăn cơm thôi.” La Yến Phân ra cửa giúp đỡ nói với cô.
“Tôi để đồ ở đây rồi đi luôn.” Ngô Lệ Tuyền nói, kết quả La Yến Phân kiên quyết kéo cô ấy đến ghế ngồi xuống, cô ấy đành hỏi: “Doanh Doanh, đây là…”
“Cô ấy là bác sĩ La.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Tối nay là giáo sư Đàm mời cơm.” La Yến Phân tỏ ý kéo cô ấy ngồi xuống ăn cơm chính là ý của người mời.
Giáo sư Đàm? Ở đối diện, người đàn ông cầm thực đơn không nói chuyện rất lạnh lùng. Ngô Lệ Tuyền đứng dậy, lịch sự nói: “Cảm ơn giáo sư Đàm.”
“Là bác sĩ Đàm.” Có người sửa lại cho cô.
“Đều là bác sĩ sao?” Lúc Ngô Lệ Tuyền hỏi thì đột nhiên nhận ra: đưa tầm mắt nhìn về phía những người ngồi ở bàn ăn toàn là bác sĩ. Tay cô ấy ôm lấy ngực, tim nhảy thình thịch.
Nói ra thì cô ăn cơm với khách hàng lớn, ông chủ lớn đều không thấy căng thẳng. Nhưng nghĩ tới ăn cơm cùng một nhóm bác sĩ, trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh phổ cập kiến thức của bạn thân vừa nãy.
“Tim cô không thoải mái sao?” La Yến Phân thấy cô ôm ngực thì hỏi: “Để giáo sư khoa ngoại tim xem cho cô nhé? Tối nay có mấy giáo sư khoa ngoại tim ở đây.”
Đây là dọa cô sợ đến nỗi đem mông dán chặt lên ghế không dám động đậy.
Tối nay ngoài người lấy khoan điện mở não, có người mổ tim, còn có gì nữa? Ánh mắt Ngô Lệ Tuyền nhìn về phía bạn thân.
Tạ Uyển Doanh giới thiệu cho bạn thân khoa mình thực tập: “Khoa ngoại tổng hợp 2, chủ yếu chữa trị các bệnh về tiêu hóa.”
“Tiêu hóa.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận