Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2245: [2245 ] dặn dò (length: 4064)

Đến sân bay, sau khi lên máy bay người ta phải tiến hành kiểm tra an ninh rồi mới vào phòng chờ, người không có vé máy bay không được vào, chỉ có thể dừng lại ở bên ngoài tiễn đưa.
Trước khi qua cửa kiểm tra an ninh, Tôn Dung Phương ôm lấy một con gái cùng con gái nuôi, lại nắm lấy tay Tào Dũng. Đối diện với người mấy ngày nay đã giúp đỡ họ rất nhiều, giống như người anh trai nhà bên đẹp trai, môi Tôn Dung Phương do dự, muốn nói gì đó nhưng không dám.
"Ca ca." Tạ Hữu Thiên nhảy hai cái bên cạnh Tào ca ca ra vẻ, "Lúc ta gặp lại ngươi nhất định cao hơn, có thể cao hơn cả tỷ tỷ của ta."
"Được rồi, đừng làm phiền Tào ca ca." Tôn Dung Phương quay đầu nói với con trai.
Tào ca ca không thấy phiền, Tào ca ca rất vui khi ở cùng bọn họ. Tạ Hữu Thiên cảm giác được điều đó nên liếc mắt với mẹ mình.
"Không sao đâu." Tào Dũng nói, cậu có thể đoán được mẹ cô bé muốn nói gì, khẽ nói: "Dì, cứ yên tâm, có con ở đây."
Tôn Dung Phương cảm động, hai tay nắm chặt tay cậu: "Cảm ơn con đã giúp dì trông con gái." Rồi cô dặn dò cậu: "Khi nào tới Tùng Viên nhớ gọi điện cho dì." Cô muốn báo đáp cho cậu bé này thật tốt.
Tào Dũng khẳng định gật đầu, nhất định có một ngày cậu muốn trở lại nơi lần đầu tiên gặp cô.
"Oánh Oánh, phải bảo trọng thân thể." Lại lải nhải dặn con gái, Tôn Dung Phương hết cách, đành phải dẫn con trai xếp hàng qua cửa kiểm tra an ninh.
Tạ Uyển Oánh theo sau mẹ, cho đến khi thấy người nhà đi qua cửa soát vé rồi biến mất ở nơi ngày càng xa, lúc đó nàng đứng ngây ra tại chỗ không nhúc nhích.
Ngô Lệ Tuyền bên cạnh dụi mắt, nhắn tin cho bạn trai: "Mẹ nuôi họ đi rồi."
"Cậu muốn khóc không?" Ân Phụng Xuân cất giọng khàn khàn hỏi cô.
Ngô Lệ Tuyền muốn mắng hắn là đồ xấu tính, cứ như thể đứng ở nơi rất xa cũng có thể thấy bộ dạng cô sắp khóc. Cô nào dám khóc, bạn thân không khóc thì thôi.
Ân Phụng Xuân cũng đoán được, Tạ Uyển Oánh chắc chắn không giống bạn gái mình, sẽ không khóc.
"Oánh Oánh."
Nghe sư huynh gọi, Tạ Uyển Oánh quay đầu.
Khuôn mặt nàng càng bình thản thì lại càng thể hiện trong lòng không được bình tĩnh. Tào Dũng đưa tay ra, giống như sờ đầu em trai nàng, xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng, chuyển sự chú ý của nàng sang chuyện khác nói: "Kỳ thực tập tới của em sẽ là ở khoa nhi."
Sư huynh biết lịch thực tập của nàng, chẳng phải có nghĩa là tin tức tối hôm qua là Tào sư huynh nói cho Tào nhị ca nghe sao.
Sai rồi, là nhị ca của cậu ấy nói cho cậu ấy.
Tào Dũng cùng nàng sóng vai đi, kể cho nàng về nhị ca của mình: "Bác sĩ Tào Chiêu, người này cười thì cười, mà nghiêm khắc thì cực kì nghiêm khắc."
Sư huynh gọi anh trai mình là bác sĩ Tào Chiêu? Tạ Uyển Oánh nhớ lại lần trước đích tiểu thúc tới tìm Tào sư huynh làm phẫu thuật, cũng rất sòng phẳng việc công. Đủ thấy người nhà họ Tào rất nghiêm khắc kiềm chế bản thân đối với nghề bác sĩ.
Nếu cùng người nhà Tào sư huynh cùng nhau làm việc, áp lực này. . .
"Không cần căng thẳng. Bác sĩ Tào Chiêu người rất tốt." Cậu nói thế là để giảm bớt áp lực cho cô trước chứ không phải làm cô thêm căng thẳng, Tào Dũng vội vàng bổ sung thêm.
Tạ Uyển Oánh không khỏi mỉm cười, sao nhị ca của Tào sư huynh lại không tốt được chứ.
Thấy nàng thả lỏng, Tào Dũng yên tâm, sau đó đưa nàng về Bắc Đô ba. Buổi chiều, hai người bạn học thi viết kiểm tra cuối kỳ.
Thời gian trực ban tuần cuối vừa đúng dịp tết âm lịch, bác sĩ Tả Lương đã sắp xếp lịch nghỉ đầy đủ để bọn họ nghỉ ngơi, hết tết âm lịch bọn họ lại phải vào khoa khác chiến đấu.
Trong kỳ nghỉ ngoài việc bị mời đến nhà những bạn học bản địa chơi, nếu có thời gian rảnh thì đi thăm thầy giáo là chắc chắn.
Một đám người kéo nhau đến nhà lão sư lỗ chúc tết. Tạ Uyển Oánh cùng hai sư tỷ thảo luận. Rất sợ đến quá sớm lại gặp lãnh đạo ở nhà Trương đại lão. Trương đại lão đã nói với nàng, gặp đại lão ở nhà cô không có gì lạ cả. Quyết định vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ mới đến.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận