Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3167: [3167 ] bị giáo dục (length: 4107)

Diệu ca quay mặt đi, thở dài một tiếng, quả nhiên là vậy.
Vì sao bọn họ phải băn khoăn nhiều như thế, việc có nên phẫu thuật hay không, thời điểm nào phẫu thuật, dù bác sĩ có hối thúc bao nhiêu lần, họ vẫn cứ phải hết lần này đến lần khác do dự, nguyên nhân là ở đây.
Trong khi các bác sĩ chưa biết tình hình thế nào thì ở trong phòng bệnh, Đào Trí Kiệt vừa nghe điện thoại xong.
Những người đi theo như Ngụy Thượng Tuyền và các bạn học khác đều nghe được Đào sư huynh dường như bị người ta giáo huấn cho một trận về triết lý nhân sinh trong điện thoại, không khỏi nhìn nhau ngơ ngác. Mọi người đều nhớ tới cái ngoại hiệu Phật sống mà người ta gán cho Đào sư huynh trong bệnh viện, nhưng chính vì triết lý nhân sinh của Đào sư huynh hoàn mỹ như Phật vậy, thì khi nào cần người khác phải giáo huấn chứ?
Nói cách khác, Đào sư huynh gần như có thể phục vụ bệnh nhân một cách hoàn hảo nhất. Trong những cuộc điều tra về mức độ hài lòng của bệnh nhân với bác sĩ, Đào sư huynh luôn đứng đầu, danh hiệu tiên sinh tốt bụng không phải là tự nhiên mà có.
Không cần lo lắng cho Đào sư huynh. Tạ Uyển Oánh cùng những người khác đều nghĩ như vậy.
Giọng nói lễ phép, khách khí của Đào sư huynh truyền về từ ban công, đối mặt với sự ra oai phủ đầu của đối phương, anh vẫn chỉ lịch sự thỉnh giáo: "Anh cho rằng có chuyện gì quan trọng hơn cả tính mạng của cô ấy sao?"
"Tôi không nói có thứ gì khác quan trọng hơn mạng sống của cô ấy. Mất mạng rồi thì làm sao mà kiếm tiền, đúng không?"
Tầng lớp tinh hoa xã hội ai nấy đều rất biết cách nói chuyện, tuyệt đối sẽ không tùy tiện để người khác nắm được điểm yếu. Không ngoài dự đoán, Chung tiên sinh trực tiếp phủ nhận ẩn ý trong lời nói của bác sĩ, ý chỉ anh ta có vấn đề về đạo đức.
"Nếu vậy, anh có chỗ nào không hài lòng, cứ nói." Đào Trí Kiệt nói.
Khụ khụ, hắng giọng hai tiếng, Chung Dĩ Vinh nói: "Tôi chỉ mong cô ấy mau chóng khỏe lại, thưa bác sĩ. Nếu cô ấy khỏe lại thì đó là điều tốt nhất cho tất cả mọi người. Nếu như cô ấy không thể khỏe lại thì tôi sẽ không vì thế mà ghét bỏ cô ấy và công ty của cô ấy. Nhưng có một số việc chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn cho cô ấy trước."
"Anh muốn chuẩn bị sẵn cái gì cho cô ấy?"
"Ví dụ như, liệu sau này cô ấy có bị mù không, hoặc không thể kéo đàn violin? Để vậy thì cô ấy có thể chuyển đến nhạc viện làm giảng viên không? Tôi nghe nói có người sau phẫu thuật não xong không nói được, hoàn toàn thành người phế. Đến khi tình huống đáng sợ này xảy ra thì phải làm thế nào, vì vậy chúng ta phải lên kế hoạch trước cho tình huống xấu nhất. Dù cho cô ấy có thành người phế, thì tự truyện của cô ấy, những tác phẩm trước đây của cô ấy xuất bản, đều có giá trị, chỉ cần cô ấy ký giấy đồng ý trước khi phẫu thuật để cho chúng tôi thay mặt cô ấy trong lĩnh vực này."
Nghe thì có vẻ hay biết bao, thực chất là, giới tư bản hận không thể vắt kiệt giá trị còn lại của một người rồi vứt vào thùng rác. Vì vậy, người này có lẽ trong tiềm thức đã cho rằng bệnh nhân có thể sẽ c·h·ế·t sau ca phẫu thuật ngày mai, nhất thiết phải bàn xong những hợp đồng ủy thác này trước.
Diệu ca quay người lại, trong đôi mắt thoáng hiện lên hai tia kinh ngạc đến tột độ.
Không thể không nói Diệu ca dù sao cũng là quản lý trẻ tuổi, kinh nghiệm còn non, không thể ngay từ đầu nhận ra sự mờ ám của đối phương, còn tưởng đối phương gọi điện đến mắng bác sĩ, là thật lòng quan tâm đến công việc sau này của Lâm Giai Nhân.
Ý thức được bầu không khí đối diện có gì đó không đúng thông qua đường dây điện thoại, Chung tiên sinh vội vàng giải thích cho bản thân: "Giai Nhân không nhất thiết phải ký hợp đồng ủy thác với tôi, cô ấy ký với ai cũng được. Tôi nhấn mạnh với bác sĩ là vì, tôi thấy trên báo nói cô ấy động vào đại não, có thể sau phẫu thuật đầu óc sẽ không còn tỉnh táo nữa. Đến lúc đó nếu có người khác giúp cô ấy ký mấy thứ này thì sẽ không còn do cô ấy làm chủ nữa."
"Tôi hiểu rồi, ý anh là muốn cô ấy viết di chúc trước."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận