Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1611: Alexander



Chương 1611: Alexander




Chương 1611: Alexander
Mặc kệ như thế nào, người cũng té xỉu rồi. Nhanh chóng đưa người đến phòng điều trị trước.
Bác sĩ Giang đích thân đi cầm máy đo huyết áp tới, hỏi lại hai đồng học đã đưa cô ấy đến: “Các em có biết cô ấy bị làm sao không?”
“Bọn em không biết.” Phùng Nhất Thông sợ giáo sư tưởng rằng bọn họ làm Tạ đồng học ngất xỉu, vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra cho các thầy nghe: “Bọn em nhìn thấy cô ấy đang nói chuyện với người bệnh trước cổng bệnh viện.”
Bạn Tạ đồng học rất năng nổ, khi trở về cô ấy còn chào hỏi bệnh nhân trước, mà không gặp bọn họ, nhóm thầy giáo trước. Bác sĩ Giang nghĩ thầm trong đầu. Vấn đề là tại sao gặp mặt người bệnh xong lại bị ngất đi.
“Bọn em cũng không biết làm thế nào cô ấy lại bị chóng mặt. Nhưng khi Thế Hoa nhìn thấy cô ấy đã nói rằng trông cô ấy không được khoẻ lắm” Phùng Nhất Thông nói.
“Có phải do mệt mỏi quá hay không. Bọn họ nói cô ấy đi về gặp người nhà, sau đó vội vã quay lại, nên dễ mệt mỏi.” Bác sĩ Giang đoán
Vu Học Hiền cầm máy đo huyết áp trong tay, buộc lên trên cánh tay phải Tạ Uyển Doanh, rồi đo huyết áp.
“Anh có biết người nhà cô ấy xảy ra chuyện gì không?” Bác sĩ Giang hỏi Vu Học Hiền.
Vu Học Hiền đang đeo ống nghe bệnh lắc đầu, lúc trước ở trong điện thoại không nói rõ ràng.
Tất cả mọi người chú ý đến trị số huyết áp, đo xong thấy chỉ số huyết áp hơi thấp, huyết áp tâm trương hơn 80 huyết áp tâm thu hơn 50.
Chờ một lát nữa, nằm một chút sẽ tốt hơn, Tạ Uyển Doanh ở trên giường im lặng mở mắt ra.
“Em cảm thấy thế nào?” Bác sĩ Giang ghé sát bên tai cô hỏi.
Đám mây đen kia cuối cùng cũng bị cô xua tan, Tạ Uyển Doanh mở mắt ra nhìn thấy được đầu giường vây quanh thầy và sư huynh, mở miệng nói: “Không có việc gì.”
“Em nằm xuống cho tốt, huyết áp hơi thấp.” Vu Học Hiền thu hồi máy đo huyết áp đeo trên tay, nói nhỏ với cô “Lúc trước ở trong điện thoại anh đã nói qua với em rằng không cần phải gấp gáp, cứ từ từ trở về, có chuyện gì thì gọi điện thoại.”
“Vâng.” Tạ Uyển Oánh cẩn thận đáp lời sư huynh.
“Em ăn cơm có ngon miệng không?” Thấy sắc mặt em không được tốt lắm như Phan đồng học nói, tái nhợt, Vu Học Hiền nhướng mày hỏi cô. “Ăn một chút, không ăn nhiều.” Tạ Uyển Doanh suy nghĩ rồi trả lời như vậy. Lúc này thà rằng cô nói mình bị hạ đường huyết, còn tốt hơn bị giáo sư và sư huynh nghi ngờ cái khác. Giống như nếu biết cô đi hiến máu, nhất định sẽ dây dưa ra chuyện anh họ nằm viện tại Quốc Trắc.
“Kiểm tra lượng đường trong máu xem.” Bác sĩ Giang cũng sợ cô bị hạ đường huyết, nói với học sinh đứng sau lưng.
Ánh mắt Phan Thế Hoa rơi vào khuôn mặt Tạ đồng học không nhúc nhích, lông mày hơi nhíu: Thực sự là hạ đường huyết sao?
Phùng Nhất Thông nghe lệnh thầy đi ra ngoài cầm máy đo đường huyết, đi tới cửa nhìn thấy có người đang vội vã đi lại trong hành lang, giật mình kêu lên: “Tào, Đào Sư huynh --”
Bác sĩ Giang và Vu Học Hiền trong lúc nhất thời cho rằng mình nghe nhầm: Vị tôn phật kia sao lại đến phòng cấp cứu chứ?
Chiều thứ bảy, không phải đến phiên trực của bọn họ, về cơ bản toàn bộ đều tan tầm không ở trong bệnh viện. Đào Trí Kiệt đã lâu không trực. Huống chi, Đào Trí Kiệt bây giờ mặc áo blouse trắng, rõ ràng hôm nay anh ta không được nghỉ làm ở bệnh viện.
Gan và túi mật đối diện với khoa giải phẫu thần kinh, khoa giải phẫu thần kinh mà có xảy ra chút chuyện gì, bên gan và túi mật không muốn biết cũng khó. Nghe nói Tào Dũng đi đâu tối qua không về. Rạng sáng anh ta mới trở lại khoa ngủ, đến trưa lại vội vã ra ngoài. Hơi phỏng đoán một chút, mọi người biết nhất định đã xảy ra chuyện.
“Oánh Oánh đã trở về rồi phải không?” Đào Trí Kiệt hướng về phía Phùng đồng học hỏi trước khi đi đến cửa ra vào phòng trị liệu.
Phùng Nhất Thông trong lòng chỉ nghĩ duy nhất một điều, vị Tôn Phật này là thật đáng sợ, giống như đôi mắt của đức phật nhìn rõ được mọi việc. Đào Trí Kiệt làm thế nào biết được sự việc. Bọn họ không có ai nói ra bên ngoài, mà lại là chuyện vừa mới phát sinh khi bạn Tạ đồng học trở về.





Bạn cần đăng nhập để bình luận