Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 790: Nhất định phải bình tĩnh



Chương 790: Nhất định phải bình tĩnh




Chương 790: Nhất định phải bình tĩnh
Đối phương cầm dao muốn chém vào cánh tay của chính cô ấy (LAH), Ngô Lệ Tuyền bị dọa đến luống cuống, không nghĩ nhiều trực tiếp nhào tới nắm lấy cổ tay đối phương: "Cô đừng làm bậy, có chuyện gì thì từ từ nói, tại sao lại muốn chết.”
"Tôi còn sống làm cái gì, không ai cần tôi." Lý Á Hi khóc lóc nói.
“Có người cần cô, tôi cần cô có được hay không, tôi cần cô!” Ngô Lệ Tuyền dùng hết sức lực để hét lên với cô ấy (LAH).
Lý Á Hi ngơ ngác nhìn cô ấy (NLT): Có người cần cô ấy sao?
Ngô Lệ Tuyền nhân cơ hội ấn cổ tay đối phương, mắt thấy dường như sắp cứu vớt thành công.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên ở cửa: "Có chuyện gì vậy?"
Mấy người quay đầu lại.
Lâm Hạo đứng trước cửa phòng bệnh, sắc mặt kinh ngạc, nhìn hai người bọn họ. Tiếp theo tầm mắt của cậu rơi xuống con dao gọt hoa quả mà hai người bọn họ đang tranh đoạt, tròng mắt co rút lại.
Nhìn thấy sắc mặt trầm trọng của cậu, Lý Á Hi hoảng hốt, con dao trong tay vung lên: "Cậu đừng tới đây!”
Cô ấy không muốn cậu tới, cô ấy hối hận rồi, cô ấy không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng như quỷ quái của cô ấy.
“Cậu buông dao xuống đi!” Lâm Hạo nhíu chặt mày hét lên một tiếng với cô ấy.
"Bác sĩ Lâm, cậu bình tĩnh một chút, đừng gọi cô ấy." Ngô Lệ Tuyền khẩn trương đến mức muốn chết, quay đầu lại yêu cầu cậu ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Lâm Hạo đành phải dừng chân trước, trừng hai mắt nhìn Lý Á Hi phía đối diện.
Trong ánh mắt cậu không có sự quan tâm, không cười, chỉ có tràn đầy tức giận với cô ấy. Lý Á Hi biết mình không bỏ được dao xuống, cô ấy không muốn sống nữa, thật sự không muốn sống. Cô ấy dùng sức giơ con dao lên.
"Đừng!"
Hai người còn lại hét lên.
Hiện trường một lần hỗn loạn đến cực điểm, mấy bàn tay ở trên không trung liều mạng cướp đoạt con dao kia, mũi dao ở trong không khí vung loạn trong nháy mắt ai cũng không thấy rõ là chuyện gì xảy ra, đột nhiên đâm vào một chỗ nào đó.
Tất cả mọi người đều ngây người.
Tiếng "a" của Lý Á Hi hét lên, buông tay cầm dao ra.
Mũi đao cắm vào thân thể người, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ quần áo. Ngô Lệ Tuyền cúi đầu nhìn thấy con dao đâm vào người mình, một trận hư thoát cùng đau đớn khó nhịn khiến hai mắt cô ấy tối sầm đi, chỉ có thể dùng tay vịn vào giường chậm rãi mềm nhũn xuống.
Cô bé Mã Vân Lỵ đang nằm trên giường đang không thở nổi.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Lâm Hạo cảm giác trên đỉnh đầu mình là một quả bom rơi xuống, bùm một cái, thế giới giống như sụp đổ, trong không gian trống trải như tràn ngập khói thuốc súng.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Tôi không có, tôi không có đâm cô ấy." Lý Á Hi ngồi trên mặt đất hai chân dùng sức đạp thét chói tai, giống như một đứa trẻ oa oa khóc lớn: "Là tay của chính cô ấy, là chính cô ấy…"
Thật sự là không còn sức lực, Ngô Lệ Tuyền rầm một cái ngã nghiêng trên mặt đất.
Lâm Hạo nghe thấy tiếng động này mới phản ứng lại, xoay người quỳ gối bên cạnh cô ấy đưa tay vỗ mặt cô ấy: "Này, cô thấy thế nào rồi!”
Trên màn hình phát ra tiếng bíp bíp bíp, tiếng chuông báo động kêu lên inh ỏi.
Rầm rầm rầm, hai người như một cơn bão xông vào khu vực khoa nội tim mạch, giống như một cuộc đua trăm mét, vội vã đến giường số 32 trong phòng bệnh. Bệnh nhân dọc theo hành lang nhìn thấy vậy giật mình nghĩ: "Bác sĩ?"
Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm chạy đến mức không dám thở dốc một chút, từ tầng chín vọt xuống đến đứng ở cửa phòng bệnh tầng hai, trong nháy mắt bốn con mắt nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng: Sợ hãi!
Tống Học Lâm một hơi vọt lên cổ họng, từ trước đến nay tâm tình cậu ta vẫn rất bình tĩnh mà còn thiếu chút nữa muốn ngất đi: Đây là chuyện gì, bệnh nhân mà cậu ta phụ trách giết người sao?
Tạ Uyển Doanh sóng vai đứng cùng cậu ta, đầu trống rỗng, ngay sau đó ép buộc chính mình mạnh mẽ lắc đầu vài cái. Trước kia chuyện của chị ba đã giáo dục cô, vô luận như thế nào cũng phải bình tĩnh. Đôi mắt của cô mở to và nhìn rõ ràng: đó là ba bệnh nhân. Một người bị dao đâm vào bụng, một màn hình đang báo động, còn người kia có thể đang bị kích thích tinh thần.





Bạn cần đăng nhập để bình luận