Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 465 - Đứa bé này hoàn toàn không sợ



Chương 465 - Đứa bé này hoàn toàn không sợ




Tôn Ngọc Ba đi về phía cô, hỏi: “Sao rồi? Dỗ xong đứa bé chưa?”
Dỗ đứa bé? Giáo sư Tôn đây là hỏi cô dỗ đứa bé nào? Tạ Uyển Doanh cần phải suy nghĩ. Nếu là Tiểu Nhã Trí, cũng không khóc, căn bản không cần cô phải dỗ.
“Không phải em nói đứa bé đi cùng em xuống ....” Tôn Ngọc Ba nhớ lại lời cô nói trong điện thoại.
Thật sự, cô không phải là vì dỗ đứa bé, mà là trấn an ba Nhã Trí.
“Em không khóc sao?” Tôn Ngọc Ba nhìn bệnh nhi nhỏ trong khoa của mình, hỏi đứa bé.
Tiểu Nhã Trí lắc đầu: “Em không khóc.”
Bệnh nhân nhỏ trong khoa của mình thật dũng cảm, Tôn Ngọc Ba cảm thấy tự hào, khi đến đón đứa bé, nhìn thấy rõ là Tào Dũng đang bế, nuốt nước bọt: Danh tiếng của Tào Dũng trong bệnh viện không ai mà không biết cả.
“Cảm ơn anh, giáo sư Tào.” Tôn Ngọc Ba khép na khép nép nói, đồng thời nhìn Tiểu Nhã Trí: Em thật lợi hại, ở trong ngực chú bác sĩ này vậy mà không sợ sao?
Tiểu Nhã Trí không sợ chú bác sĩ, nhìn đi, một chú bác sĩ từ cửa phòng phẫu thuật lại bước vào trong, nhìn qua đôi mắt nhỏ, bình tĩnh mắt nhìn mắt với chú ở đối diện kia.
Phó Hân Hằng đi vào nhìn thấy đứa bé kiêu ngạo không sợ bác sĩ này, liền nhìn kỹ hơn: Đứa bé này thật sự không sợ anh sao.
Người máy cũng không sợ? Tôn Ngọc Ba và những người khác đều rất ngạc nhiên.
“Người đâu?” Có âm thanh kêu lớn ở hành lang, là giọng của Thi Húc.
Tôn Ngọc Ba và Tạ Uyển Doanh vội dẫn đứa bé quay lại.
Trở lại phòng phẫu thuật của nhóm bọn họ. Bác sĩ Trương đã đến rồi, cần phải gây mê cho đứa bé. Nhìn thấy Đàm Khắc Lâm ở đây, bác sĩ Trương chỉ liếc nhìn Tạ Uyển Doanh ở trước mắt mà tức giận, không nói gì thêm.
Tiểu Nhã Trí bị bế đến bàn mổ, ngẩng đầu nhìn chú Đàm, chớp chớp đôi mắt nhỏ.
Đàm Khắc Lâm dùng đôi mắt chuyên nghiệp nhìn đứa bé này, suy nghĩ trong lòng giống như những người khác: Sinh viên của mình cho đứa bé này ăn bùa mê thuốc lú gì, mà làm cho đứa bé này hoàn toàn không sợ bọn họ.
“Nhã Trí, nằm xuống nào. Chị nói chuyện với em.” Tạ Uyển Doanh nói đứa bé nằm xuống.
Nhã Trí nghe lời của chị gái, lập tức nghiêng cơ thể nhỏ của mình, nằm xuống.
Đắp mền cho đứa bé trước, rồi Tạ Uyển Doanh nói với đứa bé: “Đợi lát nữa, chị nói một hai ba, chúng ta cùng thi xem ai nhắm mắt ngủ trước, có được không nào?”
Tạ Uyển Doanh giơ ngón tay với đứa bé: “Một, hai, ba, nhắm mắt!”
Giống như chơi trò chơi, Nhã Trí lập tức nhắm chặt mí mắt nhỏ. Cùng lúc đó, bác sĩ Trương nhân cơ hội này tiêm thuốc gây mê vào ống truyền dịch phía trên. Rất nhanh đứa bé chìm vào trạng thái bị gây mê.
Đoán chừng không có đứa trẻ nào trong phòng phẫu thuật có thể ngoan như Tiểu Nhã Trí của bọn họ.
Y tá trong phòng phẫu thuật xúc động: “Trời ạ, sáng nay hai đứa bé bên kia khóc thảm thiết.”
Sự tương phản mãnh liệt, khiến cho các nhân viên y tế ở đây càng cảm nhận sâu sắc đứa bé này ngoan như thế nào.
“Bắt đầu đi.” Đàm Khắc Lâm nhìn đồng hồ trên tường, nhíu lông mày.
Sáng nay có chuyện làm chậm trễ, ước chừng xong ca phẫu thuật này lại không thể nào ăn cơm trưa đúng giờ được.
Mọi người trong nhóm phẫu thuật nhanh chóng hành động.
Bởi vì ca phẫu thuật hôm nay tương đối phức tạp, hơn nữa còn là một đứa bé. Phụ tá như thường lệ sắp xếp cho bác sĩ Thi Húc. Bác sĩ Lưu Trình Nhiên đến giúp đỡ. Hôm nay Tạ Uyển Doanh được sắp xếp kéo retractor.
Giáo sư Tôn không tham gia phẫu thuật, trở lại phòng bệnh giải quyết một số chuyện.
Theo kết quả chụp CT của đứa bé, nhóm phẫu thuật hôm nay phải cắt bỏ nhiều khối u trên người đứa bé.
Đầu tiên mở khoang bụng của đứa bé xem hình dáng khối u bên trong là tình huống như thế nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận