Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 884: Thoát thai hoán cốt



Chương 884: Thoát thai hoán cốt




Chương 884: Thoát thai hoán cốt
Một đám người liếc nhìn một chút, bỗng nhiên nhận ra được tại sao bản thân lại khẩn trương.
“Ai nha.” Diêu Khiết lớn tiếng hô lên, sao cô lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Con nít bị bệnh rất dễ co giật. Tranh thủ thời gian chạy tới giữ chặt chân tay đứa trẻ lại kêu những người khác hỗ trợ.
Tiêm mũi thuốc tê, dù sao có kim tiêm, trẻ con bị kim tiêm vào người làm sao không sợ.
Đợi đến lúc cô đặt tay lên trên cánh tay nhỏ bé của đứa trẻ, Diêu Khiết phát hiện điểm không đúng. Đứa nhỏ này bất động sao? Không phải là đứa nhỏ này hôn mê? Vội vội vàng vàng quay đầu nhìn lại sắc mặt nó một chút.
Bệnh nhi nam mười tuổi mí mắt chớp chớp, hiển nhiên không phải hôn mê bất tỉnh, chỉ là người ta đoán đứa bé này không cảm thấy đau tí nào.
Động tác Diêu Khiết trôi chảy nhắc nhở rõ ràng, bác sĩ khác nhìn về phía Tạ Uyển Doanh thấy ánh mắt cô không chút giật mình.
“Ài, nó không đau sao?” Khương Minh Châu đứng dậy, nhìn sang tiểu học muội.
“Kỹ thuật này thật lợi hại.” Bác sĩ Kim vừa kinh ngạc vừa cảm thấy lẽ đương nhiên. Bởi vì lúc trước cô ấy cũng xem như đã chứng kiến qua biểu hiện hơn người của Tạ Uyển Doanh. Màn trình diện hiện tại chỉ làm cho cô ấy càng nhận ra được: “Em ấy tiến bộ vượt bậc nha…”
Nhớ lại mấy tháng trước, Tạ Uyển Doanh tiến hành cấp cứu đâm xuyên cho một bệnh nhân mắc chứng tràn khí vùng ngực ở bên ngoài. Tất cả mọi người đều nói cô rất dũng cảm, nhưng mà rõ ràng khi ấy nếu cô không được Phó Hân Hằng chỉ thị làm theo cũng không có mạnh mẽ và tự tin như ngày hôm nay.
Dĩ nhiên, ba tháng bên ngoại tổng hợp và thăng cấp huấn luyện một tháng bên khoa ngoại gan mật, Tạ Uyển Doanh càng thoát thai hoán cốt, từ chim non không ngừng phát triển.
Thuốc gây tê thấm vào từng bộ phận, muốn châm sâu hơn, vừa hút thuốc bên cạnh, vừa lưu ý lúc đâm kim xuống có đi vào đến đầu mạch máu hay không. Tạ Uyển Doanh cẩn thận rút kim, cẩn thận đẩy thuốc, khi cây kim đâm dưới làn da liền điều chỉnh phương hướng.
Đứa trẻ không chỉ không thấy đau, ngược lại còn rất thoải mái. Thuốc tê có thể giảm bớt đau đớn, thuốc được tiêm vào người đương nhiên cơ thể đứa bé sẽ thoải mái được một chút.
Chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt đứa trẻ, tất cả mọi người sẽ biết bác sĩ này lợi hại.
Người dân xung quanh nhìn muốn tròn mắt ra.
Dáng vẻ của ông đứa bé giống hệt con ngỗng lớn.
Trưởng thôn Lý chụp lấy đầu vai của ông đứa bé: Còn sao nữa, có để cho bác sĩ trị bệnh cho cháu trai ông hay không?
Ông đứa trẻ gật đầu mãnh liệt: Trị, trị, trị.
Có thể nói, người già trong nhà nghèo sợ cho trẻ con trị bệnh thật sự không phải vì có tiền hay không, mà là tiêu tốn rất nhiều thuốc điều trị. Cho nên tác dụng mấu chốt nằm ở kỹ thuật của bác sĩ, có thể làm được sẽ giống như liều thuốc trấn an để người nhà cho đứa trẻ chữa bệnh.
Cô nói muốn làm một thiên sứ bảo vệ những đứa trẻ. Nhiếp Gia Mẫn nhìn thấy trong mắt của sinh viên này đã có một tia sáng.
Tiêm thuốc tê xong, buông ống chích xuống, Tạ Uyển Doanh vươn tay hướng y tá: “Dao mổ.”
Diêu Khiết đưa dao phẫu thuật cho cô.
Đàn chị Tạ có sở trường dùng dao. Trong lòng Phạm Vân Vân không nhịn được liền kích động, hai chân tựa hồ dậm nhẹ trên mặt đất, chuẩn bị muốn nhảy dựng lên. Cảnh Lăng Phi và Đới Nam Huân quay đầu liếc kiến tập sinh kia, lông mày nhíu lại.
Cầm dao phẫu thuật trong tay, Tạ Uyển Doanh làm động tác chuyển động dao rất thành thục, rạch một đường thẳng tắp trên vết thương của đứa trẻ, sau đó trả cây dao lại cho y tám dùng ngón tay tiến sâu vào trong bộ vị mò ra những chỗ hoại tử và dịch mủ.
Ống chích hút lượng lớn nước muối sinh lý, bất quá người giúp Tạ Uyển Doanh rửa miệng vết thương rất tốt. Diêu Khiết vừa định cầm lấy ống chích tiến lên trợ giúp, Cảnh Lăng Phi đột nhiên đi lên nói với cô: “Giáo sư, để em ạ.”
Diêu Khiết không biểu cảm mà đợi chỉ đạo của Tạ Uyển Doanh, sau này cô muốn mình làm gì đây, sao thực tập sinh xin chỉ thị lại không quan tâm tới lãnh đạo đang ở bên.





Bạn cần đăng nhập để bình luận