Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1817 - Lông gà khắp đất



Chương 1817 - Lông gà khắp đất




Thích? Cái gì gọi là thích?
Loại con gái như thế này, Hồ Hạo cậu ta tuyệt đối sẽ không thể cưới làm vợ. Điều này trước đó cậu ta đã từng nhấn mạnh nhiều lần nối.
“Cậu không thích em ấy!” Anh Ta từ trên gương mặt cậu ta nhận được đáp án, càng nắm chặt nắm đấm hơn, đồng thời cũng quay đầu lại mắng em gái của mình: “Em đã nhìn thấy rõ chưa? Em nói muốn sinh con vì cậu ta, cậu ta nói cậu ta chưa từng thích em và con em.”
Em gái La ngẩng đầu lên khóc lớn.
“Em đừng khóc nữa.” Hồ Hạo không thể nghe cô ấy tiếp tục khóc nữa, không kiên nhẫn nói: “Em không cần giả mù sa mưa diễn là em thích anh. Em chẳng qua là nhìn trúng tiền của tôi, tôi biết.”
“Đã nghe rõ chưa, cậu ta nói là em nhìn trúng tiền của cậu ta. Tại sao em ở trước mặt anh khoác lác về cậu ta, nói là cậu ta không giống như những nam sinh khác, có tri thức hiểu lễ nghĩa, học đại học, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện ngụy quân tử kia, đối với em là thật lòng, sẽ không lừa gạt cô gái nhỏ như em.” Anh La nói với em gái ngu ngốc của mình, đồng thời khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh cực kỳ châm chọc em gái mình và Hồ Hạo.
“Huhuhu.....” Em gái La khóc như đứt từng đoạn ruột, ai cũng có thể nhìn ra được cô ấy đối với đoạn tình cảm này không giả giống như Hồ Hạo nói.
Triệu Văn Tông thở dài, sờ trán của mình, thầm nghĩ bạn học của mình tại sao có thể làm ra những chuyện như vậy rồi còn nói như thế, thật sự đã biến thành một tên cầm thú.
Hồ Hạo trở nên căng thẳng, nói với những người xung quanh: “Không phải, là cô ấy đang đóng kịch, cô ấy không thích tôi.”
“Nếu em ấy không thích cậu, em ấy đã sớm kết hôn với ông chủ nhỏ mà nhà chúng tôi đã giới thiệu cho em ấy. Trước đó chúng tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, tại sao em ấy không về nhà. Sau đó nghe nói em ấy cuối cùng cũng đã tìm được người mình thích, nói là một sinh viên đại học, không có nhiều tiền, nhưng lại rất có học thức, còn tốt hơn so với người có tiền.” Anh La kể về trải nghiệm bị lừa của em gái mình, tức giận đến mức muốn hộc máu. Trên đời này người ngu ngốc nhất không khác chính là đứa em gái này của anh ta, vậy mà có cho rằng người có học chắc chắn sẽ không phải là lưu manh.
Trên thế giới này có rất nhiều người có văn hóa mà lại cặn bã.
Chỉ có thể nói em gái anh ta tuổi tác còn nhỏ, ngây thơ, một mình đến thành phố lớn làm việc, gặp được một thanh niên có chút học thức, liền lập tức bị mê hoặc, nghĩ rằng mình đã gặp được tình yêu của kiếp này nên muốn đánh đổi tất cả. Cuối cùng cũng chứng thực được cái gọi là tình yêu biến thành một mớ lông gà khắp đất.
“Cậu bây giờ nói rõ cho tôi biết, cậu có cưới em ấy hay không?” Anh La lại lần nữa xách Hồ Hạo lên.
Đối với chuyện này cho dù đối mặt với nắm đấm của đối phương, Hồ Hạo tuyệt đối cũng sẽ không thay đổi lời nói, như đinh đóng cột nói: “Em không thể cưới cô ấy.”
Anh La hừ mũi giống như Ngưu Ma Vương, nắm đấm kia bỗng nhiên giáng xuống bụng của Hồ Hạo.
Hồ Hạo kêu lên đau đớn, hai tay ôm lấy bụng.
“Anh, anh...” Em gái La vừa khóc vừa kêu lên, bảo anh trai đừng đánh.
“Em đau lòng vì cậu ta sao? Anh La xoay người lại nghĩ rằng muốn tát em gái mình một bạt tay, đánh để đầu óc ngu ngốc của em gái được minh mẫn. Loại đàn ông này còn có gì tốt mà đau lòng, đáng bị đánh chết.
“Không phải.” Em gái La vừa khóc vừa nói, cô ấy là sợ anh trai mình sẽ vì chuyện này mà bị bắt vào tù.
Không cần lo lắng về chuyện này, anh ta đã giữ tay mình, sẽ không đánh vào đầu và mặt của tên khốn nạn này, sẽ không để lại bằng chứng cho cảnh sát. Mắt anh La híp lại, giày trên chân chà sát vào cánh tay Hồ Hạo: “Cậu giả bộ cái gì? Lực tôi đánh cậu giống như đuổi ruồi. Tôi chỉ là muốn để cho em gái tôi thấy rõ cậu diễn kịch giỏi như thế nào.”
Hồ Hạo từ dưới đất bò dậy, sau đó mông giống như đụng phải động cơ tên lửa, đột nhiên lao về phía trước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận