Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 226 - Lần đầu gặp giáo sư hướng dẫn



Chương 226 - Lần đầu gặp giáo sư hướng dẫn




Địa ngục chân chính ở nơi này nghiễm nhiên là bây giờ chỉ mới bắt đầu.
Đối phương phủ nhận, Tạ Uyển Doanh chỉ có thể tiếp tục đi tìm. Cũng may cô ở trong bệnh viện lần trước rồi nên rõ ràng quy trình làm việc. Trường y thông báo đến bệnh viện, bộ phận bệnh viện gửi thư thông báo đến khoa. Ngay cả khi lãnh đạo bộ phận đã gọi điện thoại cho trưởng bộ phận nhưng nói chung vẫn phải có thư thông báo bằng văn bản.
Những tài liệu thông báo bằng văn bản này sẽ được y tá đưa đến các phòng ban mỗi ngày, không có quy định về thời gian nhưng sẽ được y tá đưa vào một nơi tập trung.
Hồ sơ của y tá được đặt tại trạm y tá hoặc trên bàn làm việc của y tá trưởng. Tất nhiên, các tài liệu liên quan đến bác sĩ đã được đặt trong văn phòng của bác sĩ. Tạ Uyển Doanh vừa mới vào phòng bác sĩ đã biết đặt ở đâu, cô đặt một chiếc giỏ nhựa trên bàn nhỏ bên cạnh cửa, bên trong chứa các loại tài liệu khác nhau.
Lúc trước cô không chạm vào vì nghĩ vừa tới địa bàn của người ta không nên đụng chạm đồ đạc lung tung, nhưng hiện tại người ta như vậy, Tạ Uyển Doanh trực tiếp đi qua tìm trong giỏ nhựa. Dù sao thứ này bày ở nơi đó, vốn là sinh viên y khoa đều có thể đụng vào, là tài liệu cơ mật thì đã sớm để vào phòng làm việc của chủ nhiệm rồi.
Tìm kiếm trong giỏ nhựa, rất nhanh đã tìm ra một tờ giấy, phía trên quả nhiên viết tên cô, đại khái ý tứ là: Bạn học Tạ Uyển Doanh sẽ đến khoa ngoại tổng hợp 2 thực tập, do bác sĩ Đàm Khắc Lâm phụ trách.
Cô cần lấy tờ giấy này quay lại tìm bác sĩ Tôn.
Bác sĩ Tôn đứng bên cạnh trạm y tá, rút bút chuẩn bị ghi đơn hay dặn dò gì đó.
Đi về phía người này, Tạ Uyển Doanh nói: “Bác sĩ Tôn, em tìm được thư thông báo này trong khoa mọi người.”
Tôn Ngọc Ba quay đầu lại, các y tá đứng ở trạm y tá cũng quay đầu lại, ai nấy đều nhìn thấy thư thông báo kia. Một nhóm y tá cười và nói với Tôn Ngọc Ba: “Em ấy dường như đến đây vào buổi sáng để tìm giáo sư hướng dẫn.”
“Tôi không có nghe bác sĩ Đàm của chúng tôi nói qua chuyện này có được không?” Tôn Ngọc Ba bất đắc dĩ đáp.
“Cái này chắc là buổi sáng họ mới mang tới, trực tiếp để ở phòng làm việc của bác sĩ. Cho nên bác sĩ Đàm chưa kịp nói với anh? Dù sao, tối qua các y tá của chúng tôi cũng chưa từng nghe nói về cô ấy.” Y tá nói.
Nghe y tá nói như vậy, liên hệ với lời nói của các học tỷ tối hôm qua, Tạ Uyển Doanh cân nhắc: Chẳng lẽ bác sĩ Đàm là giáo sư hướng dẫn trong khoa ngoại tổng hợp 2? Cho nên lúc trước cho dù y tá kia không biết thư thông báo này cũng nói muốn tìm giáo sư trước tiên phải đi tìm bác sĩ Đàm. Có lẽ là như vậy.
Nếu vậy, có phải bác sĩ Đàm sẽ giao cô cho bác sĩ khác dạy dỗ không? Bởi vì là một bác sĩ dưới quyền bác sĩ Đàm, bác sĩ Tôn chưa từng nghe nói qua chuyện cô sắp tới thực tập.
“Bác sĩ Đàm tới rồi.” Một y tá ngó ra ngoài và nhìn thấy có người đang đi dọc hành lang.
Khi các y tá nghe đồng nghiệp nói như vậy, tất cả đều rụt đầu và quay lại làm việc.
Các y tá sợ bác sĩ Đàm? Trong lòng Tạ Uyển Doanh hiểu ra.
Người đàn ông trong hành lang bước như gió tới, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, không đeo kính, lộ ra ánh mắt không giống người thường. Cắt một mái tóc rất thời thượng, tóc mái thưa, mặc âu phục vừa lịch sử vừa hợp thời trang cộng với cà vạt, tay trái xách theo một cái túi công vụ màu cà phê, đi nhanh như lốc xoáy.
Đối chiếu với ảnh chụp cô ghi nhớ trong đầu, Tạ Uyển Doanh nhận ra đây chính là bác sĩ Đàm Khắc Lâm.
Phòng thay đồ của bác sĩ nằm cạnh phòng làm việc, bác sĩ Đàm vừa đến liền đi ngay vào trong phòng thay đồ, không nhìn ai một cái. Tạ Uyển Doanh nghĩ bước tới, nhưng rất nhanh bị đánh vào mặt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận