Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2143: [2143 ] người này thích (length: 3863)

"Mẹ nuôi, không sao đâu ạ." Ngô Lệ Tuyền không để ý, rõ ràng là bạn trai nàng chủ động muốn mua cho con nít, chứ không phải nàng kêu, nói rằng, "Có chút tiền lẻ thôi mà, tự hắn cũng thích tự mình tiêu tiền của hắn."
Tiền lẻ cái gì chứ, người ta mua quần áo trẻ em cho con của nàng toàn là hàng hiệu đắt tiền cả đấy. Tôn Dung Phương gọi con gái nuôi đến giáo huấn hai tiếng: "Hắn muốn mua, cũng được, nhưng mua cho em trai của ngươi, không thể mua cho Hữu Thiên."
"Mẹ nuôi, hắn biết con và mẹ quan hệ rất tốt."
"Dù vậy cũng không được. Ba mẹ ngươi biết được sẽ không vui lòng." Tôn Dung Phương nói rõ cho con gái nuôi, mối quan hệ tốt của hai chúng ta không liên quan đến chuyện có tiền hay không, nhưng tuyệt đối không thể làm chuyện khiến ba mẹ mình buồn lòng.
Làm người phải hiểu thế nào là chừng mực.
Mấy lời này của Tôn Dung Phương như đinh đóng cột, có một số chuyện tuyệt đối không thể phá lệ, nàng lại càng không nuông chiều việc con trai mình đòi chút lợi lộc nhỏ từ chị hoặc anh.
Dù nghèo cũng phải sống ngay thẳng. Đây trước giờ là phương châm sống của Tôn Dung Phương, dạy con cái cũng thế.
Nghe xong lời của mẹ, Tạ Hữu Thiên liền vẫy tay nhỏ về phía chị Ngô, từ chối quần áo mới, rồi lại khoe bộ áo lông vũ mà anh Tào đang mặc trên người: Quần áo của anh Tào là đẹp nhất.
Cả bàn ai nấy đều thấy: Mẹ con nhà họ Tạ này quả là đặc biệt, không giống người khác.
Ngô Lệ Tuyền bất đắc dĩ thở dài, quay sang nhìn bạn trai.
Ân Phụng Xuân ghé vào tai nàng nói: "Cầm về rồi nhét vào trong hành lý của mẹ nuôi đi."
Người con rể tương lai biết điều thế này, Ân Phụng Xuân hắn cũng rất thích.
Thức ăn được dọn lên bàn.
Chẳng mấy chốc, bát của Tôn Dung Phương đã đầy thức ăn, khiến nàng vội nói với người bên cạnh: "Bác sĩ Tào, anh tự ăn đi, đừng gắp cho tôi nữa. Tôi ăn chút rồi khi xuống xe, cũng không đói lắm."
Cứ quen gắp đồ ăn cho sư muội mỗi khi ăn cơm, Tào Dũng theo thói quen liền gắp đầy thức ăn vào bát cho mẹ của cô, thấy vậy mới hơi dừng đũa, nói: "Dì cứ từ từ ăn. Bát nhỏ thế này, đồ ăn có nhiều đâu."
Chỉ cảm thấy mọi người ở đây quá nhiệt tình hiếu khách, Tôn Dung Phương lại quay đầu, phát hiện bát của con trai mình cũng đầy đồ ăn không kém.
Mấy anh trai tranh nhau gắp đồ ăn cho cậu em, ai nấy đều rất vui vẻ.
"Đừng gắp cho nó." Tôn Dung Phương đành phải kể chuyện con trai vừa ăn một bữa lớn rồi: "Nó vừa xuống tàu đã ăn bánh bao lớn với khoai tây chiên kiểu Pháp, no sớm rồi."
Lắc cái đầu nhỏ, Tạ Hữu Thiên miệng vẫn nhét miếng sườn nướng mà các anh trai gắp cho, hai hàm răng nhỏ nhai rất nhiệt tình, mẹ chưa kịp nói gì, chính cậu đã quên là mình vừa ăn no.
"Ăn xong cái này rồi sang bên kia nghỉ ngơi nhé." Tôn Dung Phương bảo con trai.
Biết trước tối nay có đồ ngon khác, lúc nãy cậu đã không ăn nhiều đến thế. Tạ Hữu Thiên lại dán mắt vào dĩa cánh gà nướng thơm nức trên bàn, mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối không nỡ.
"Anh để dành cho em có được không? Chờ tối nay đói rồi lại ăn nhé." Thấy thằng bé thèm ăn, Tào Dũng liền đi gọi phục vụ mang hộp đựng thức ăn tới đựng cánh gà lại.
Anh Tào là tốt nhất. Tạ Hữu Thiên liền gật cái đầu nhỏ lia lịa.
Con trai dính anh Tào đến nghiện, Tôn Dung Phương nhận ra cũng không ngăn được nữa.
Gắp cánh gà bỏ hộp xong, Tào Dũng mang cậu bé đến sofa ngồi, nhờ người lấy bộ xếp hình cho bé chơi.
Mọi người trên bàn vừa ăn vừa nhao nhao muốn hỏi chuyện mẹ Tạ.
"Dì ơi, trước đây Oánh Oánh có phải chỉ cắm đầu vào học không ạ?" Hà Quang Hựu mở lời thay tất cả mọi người, tò mò không biết sao con bé học sinh một lòng một dạ này lại ra nông nỗi này.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận