Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2875: [2875 ] ai tới trị (length: 3877)

"Oánh Oánh, còn ngươi thì sao?" Đồng học Ngụy Thượng Tuyền quay đầu hỏi.
Đến lượt nhìn Tạ đồng học.
Ba đồng học còn lại cùng góp đầu vào, cuối cùng cũng nhìn thấy con vịt vàng nhỏ trong tay nàng ngồi xuống viết số lần, đồng loạt hít ngược một hơi khí lạnh: Khiếp sợ.
"Đây là bao nhiêu số không vậy?" Đồng học Ngụy run rẩy ngón tay đếm từng lần từng lần cho nàng sợ đếm sai, "Một hai ba, một hai ba, một hai ba..."
Một ngàn lần.
Đủ để nói rõ ai yêu thích ai vô cùng.
Sư đệ sư muội mới tới khoa ngoại thần kinh không lâu, vừa mới tiếp xúc sự vật của khoa ngoại thần kinh, thuộc loại chạy đường dài mới vừa khởi bước, không cần phải vội vàng đánh giá. Ngược lại là đám sư đệ sư muội này quá nóng lòng quá cuốn, cần bóp vịt vàng nhỏ để giảm bớt chút áp lực.
Không thể học sư huynh Hoàng lười biếng không dùng đầu óc, nhưng mà cũng không thể đem đầu óc ép khô.
Dụng ý của Tào sư huynh, không khó hiểu.
Tạ Uyển Oánh nhớ lại buổi sáng mình đã từng lên kế hoạch muốn học Tào sư huynh cách dùng đầu óc như thế nào. Đã vậy thì từ hôm nay trở đi cố gắng bóp vịt vàng nhỏ, tay nàng cầm lấy vịt vàng nhỏ bóp bóp bóp.
Đồng học Ngụy ở gần nàng nhất giật cả mình, chỉ thấy nàng tại chỗ bóp lên một cách có nhịp điệu như cơn lốc, ước chừng không đến mười phút là đủ tiêu chuẩn một ngàn lần.
Mấy người quay đầu lại nhìn biểu tình của Tào sư huynh.
Tào Dũng: ...
Điện thoại tới, là Tiểu Tôn lão sư gọi tới, nói cho nàng biết ý kiến của Đàm lão sư về ca phẫu thuật hôm nay của nàng.
"Đàm lão sư nói, chuyện ngươi không quên kỹ thuật mà khoa ngoại hai dạy ngươi là tốt, có thời gian thì trở về khoa ngoại hai nhiều hơn."
"Cám ơn Đàm lão sư giúp đỡ." Nếu không có Đàm lão sư đã đồng ý đến trấn giữ, ca phẫu thuật này chưa chắc đã được phê duyệt làm. Dù sao trước đây khoa ngoại thần kinh chưa có án lệ phẫu thuật nào như vậy.
"Nghe vui không? Vui thì để ta dội cho một gáo nước lạnh." Tôn Ngọc Ba nói xong, nghe một hồi không có động tĩnh, che điện thoại lại oán giận với người khác, "Cô ấy không hề bị dọa."
Lời này của hắn làm Đàm Khắc Lâm nhướng mày: Ai bảo ngươi hù dọa nàng?
Tôn Ngọc Ba thề là chính mình bị dọa sợ, vội vàng sửa thái độ nói với tiểu Tạ đồng học: "Đàm lão sư nói em làm rất tốt, tiến bộ rất nhanh. Tôi cũng cảm thấy như vậy, em không cần quá nóng nảy."
Đàm lão sư và các lão sư khoa ngoại hai đều là người mặt lạnh tâm thiện, miệng chua ngoa nhưng tâm lại như đậu hũ. Tạ Uyển Oánh từ trước đến giờ không lo lắng sẽ bị giáo huấn gì từ các lão sư khoa ngoại hai.
Trước khi cúp điện thoại, Tôn Ngọc Ba nhanh trí nói: "Từ giờ trở đi muốn phê bình giáo dục em thì không cần chúng tôi nữa. Để bác sĩ Tào làm đại diện. Bác sĩ Tào đã nói em chưa?"
Cô cúi đầu liếc nhìn vịt vàng nhỏ Tào sư huynh vừa đưa. Tào sư huynh cũng là vì tốt cho cô. Chúng ta thường nói công việc phải kết hợp làm và nghỉ ngơi, không chỉ thân thể cần nghỉ ngơi, đại não cũng rất cần nghỉ ngơi.
"Rất tốt ạ." Tạ Uyển Oánh đáp.
Tôn Ngọc Ba lần nữa che điện thoại nói với người khác: "Không biết Tào Dũng đã làm gì cô ấy, cô ấy có vẻ như ngốc rồi, chỉ biết nói rất tốt."
Chờ Tiểu Tôn lão sư cúp điện thoại, Tạ Uyển Oánh phát hiện những người khác đã rời khỏi văn phòng, chỉ còn lại cô và Tào sư huynh. Trong nháy mắt, tim cô bỗng đập nhanh.
Cởi áo blouse trắng trên người treo lên giá áo, Tào Dũng vòng qua bàn làm việc lấy đi con vịt vàng nhỏ trong tay cô đặt lên bàn, thong thả ung dung nói: "Ta dạy em cách bóp cái này."
Bóp như thế nào?
Kéo một ngón tay của cô ra, Tào Dũng nắm lấy ngón tay cô làm động tác chậm rãi như chọc lật đật ấn xuống vịt vàng nhỏ.
Sau khi được dạy một lần, Tạ Uyển Oánh lập tức hiểu, nếu cô lại bóp nhanh, không chừng Tào sư huynh lại tăng cấp phương pháp bóp.
Mấy người đồng học Ngụy đang trốn ở cửa hai mặt nhìn nhau. Xem ra, người có thể trị tật xấu của Tạ đồng học có lẽ chỉ có Tào sư huynh.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận