Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 392 - Bị các bác sĩ chất vấn



Chương 392 - Bị các bác sĩ chất vấn




“Ghen tị với phòng cấp cứu của bệnh viện chúng ta? Mấy người là bác sĩ ở đâu?” Một bác sĩ cấp cứu nam kéo rèm ra và đi đến trước mặt họ, chắc hẳn là đã nghe thấy cuộc trò chuyện của các cô, theo lời vừa nãy hỏi hai người bọn họ.
Nghe giọng nói, Tạ Uyển Doanh với Liễu Tịnh Vân ngẩng đầu lên.
Đứng trước mặt là một bác sĩ nam hơn ba mươi tuổi, không đeo kính, mặt hơi giống chữ quốc, nửa ống tay áo khoác trắng được vén lên khi làm việc làm lộ ra hai bắp tay cường tráng, khuôn mặt đẹp trai có khí chất già dặn, giọng nói có vẻ như không nghiêm khắc, nhưng hai hàng lông mày rậm trên mặt lại rất nghiêm túc.
“Tôi họ Ngụy.” Người kia chỉ vào thẻ tên bác sĩ đeo trước ngực nói.
Không biết là do khoảng cách hay ánh sáng, Liễu Tịnh Vân và Tạ Uyển Doanh không thể nhìn được trên thẻ tên viết gì, đi theo anh ta nói: “Bác sĩ Ngụy.”
“Mấy người là bác sĩ của bệnh viện nào? Có phải các cô là người xử lý những bệnh nhân được gửi đến bây giờ không?” Bác sĩ Ngụy hỏi.
Quả nhiên là có người đến hỏi.
“Chúng tôi tình cờ ăn tối tại nhà hàng lẩu đó.” Tạ Uyển Doanh với Liễu Tịnh Vân giải thích tình hình lúc đó: “Cho nên…”
“Hai cô là bác sĩ của bệnh viện nào?” Bác sĩ Ngụy nghe xong câu trả lời này thì rất kinh ngạc, quay đầu lại liếc nhìn bệnh nhân mà họ đưa đến, thật không dám tin mà: “Không phải bác mà là… sinh viên y khoa?”
“Đúng vậy.” Cả hai cùng gật đầu.
“Hai người là sinh viên của trường y nào?” Bác sĩ Ngụy vươn cổ, nghiêm túc nhìn khuôn mặt họ, như thể đang cố gắng xác định từng đặc điểm trên mặt vậy.
Dáng vẻ chất vấn của người này khiến trong lòng Tạ Uyển Doanh và Liễu Tịnh Vân đánh trống: Chuyện gì vậy?
“Nào, nói cho tôi biết, ai là người đầu tiên xử lý bà lão ngất xỉu kia. Đứng lên.” Bác sĩ Ngụy ra hiệu cho họ đứng dậy.
Khi nói đến tình trạng của bệnh nhân, Tạ Uyển Doanh đứng lên. Lo lắng cho tiểu học muội, Liễu Tịnh Vân cũng đứng lên theo.
“Là cô đúng không?” Bác sĩ Ngụy chỉ vào Tạ Uyển Doanh, thấy rõ ràng cô là người đứng lên trước.
“Vâng.” Ai làm thì người nấy chịu, Tạ Uyển Doanh thừa nhận.
“Cô đi theo tôi.” Bác sĩ Ngụy vẫy tay với cô.
Tạ Uyển Doanh đi theo phía sau bác sĩ Ngụy, Liễu Tịnh Vân cũng theo sau cả hai người.
Đi qua vách ngăn, bọn họ bước vào khu cấp cứu bệnh nhân. Ở đây có đủ những thiết bị theo dõi toàn diện nhất, thậm chí có máy thở nhập khẩu được đặt trong góc có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Có hai giường bệnh, một giường của bà lão có tim ngừng đập, còn lại là một người phục vụ bị chấn thương đầu. Cả hai người đều được theo dõi điện tâm đồ, trên mu bàn tay có giọt nước, người có vẻ tỉnh táo, mí mắt nhắm, miệng lẩm bẩm vài tiếng rên rỉ.
Người nhà và quản lí cửa hàng phải ở bên ngoài không được phép vào, vì để làm thủ tục cho những bệnh nhân. Ở đây chỉ có nhân viên y tế.
Như vậy có thể thấy có y tế đang điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt, có hai ba bác sĩ khác không rõ danh tính, có thể là bác sĩ phía dưới hoặc sinh viên y khoa thực tập dưới sự chỉ đạo của bác sĩ phía trên về tình hình của bệnh nhân.
Thấy có người tới, một nhóm người quay lại nhìn vào Tạ Uyển Doanh và Liễu Tịnh Vân.
“Bà ấy muốn chuyển đến khoa nội tim mạch, cô là người ép tim cho bà ấy sao?” Bác sĩ Ngụy chỉ vào bà lão rồi hỏi Tạ Uyển Doanh.
“Tôi và chị ấy thay phiên nhau ép tim cho bà ấy.” Tạ Uyển Doanh nói: “Tổng cộng chưa đến mười phút để nhịp tim của bệnh nhân hồi phục.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận