Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1393: Đây là lý do



Chương 1393: Đây là lý do




Chương 1393: Đây là lý do
Bạn học Tạ một lần nữa nói là tin tưởng hai người bọn họ chứ không phải chỉ có một mình cô, một lần nữa chứng tỏ cô công nhận năng lực của cậu ấy.
Tay Phùng Nhất Thông vẫy vẫy trước mắt cậu ấy, không cho phép cậu ấy nhìn nữ học bá trong lớp như vậy.
"Em nói cho tôi biết, làm sao em biết em ấy có thể làm được?" Cận Thiên Vũ hỏi, với tư cách là bác sĩ chủ trị của bệnh nhân, anh ấy không có khả năng nghe một câu tín nhiệm là xong việc.
"Cậu ấy có thể hiểu được về kỹ thuật của em. Cái này chỉ nói qua thì không rõ lắm, chờ hai người chúng em bắt đầu làm, đàn anh liếc mắt một cái liền biết có được hay không. Nếu như không được, lấy ánh mắt của đàn anh khẳng định có thể nhìn ra, có thể kêu dừng lại.” Tạ Uyển Doanh nói.
Cô nói cũng vô dụng, người hoài nghi thủy chung vẫn hoài nghi, không bằng chính anh ấy tận mắt chứng kiến mới có thể đánh giá được.
Đúng vậy, lời nói của cô là hợp lý, và cô đã nắm bắt được thời điểm. Cận Thiên Vũ chỉ do dự hỏi một câu: "Trước đây hai người đã từng vào phòng phẫu thuật PCI chưa?”
Trong lòng biết hai vị đàn anh đối với sức khỏe của bọn họ vào phòng máy có chút lo lắng cùng băn khoăn, Tạ Uyển Doanh nói: "Em cam đoan với đàn anh, không cần dễ dàng khởi động máy. Phấn đấu để đạt được mục tiêu sau đó mới bật máy để xem kết quả cuối cùng, tránh làm tổn thương bạn học, bản thân và bệnh nhân.”
Những người khác lắng nghe lập luận của cô: Cái gì? Không cần soi huỳnh quang nữa sao? Đâm mù?
Điểm đâm rất quan trọng, tốt nhất là tiến hành dưới soi huỳnh quang để đảm bảo tiếp cận được động mạch xuyên tâm, bác sĩ Phương đã làm điều đó trước. Tiếp theo nếu dây dẫn được đưa thuận lợi thì không cần thiết phải soi huỳnh quang thường xuyên. Vấn đề là bệnh nhân này không phải là trường hợp bình thường. Bác sĩ Phương soi huỳnh quang cũng không đưa được, cô làm được không?
Được rồi, vừa rồi hai mắt cô nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, đàn anh Cận cùng bác sĩ Phương thảo luận không ngừng phát lại góc nhìn phối cảnh, cô có phán đoán riêng của mình đối với tình trạng mạch máu của bệnh nhân này. Nếu không phải không ai có thể giúp đỡ, cô ấy đã sớm lên rồi.
"Em cảm thấy em có thể làm được, còn cần có người giúp em một chút sap?" Cận Thiên Vũ không chắc chắn vì trong những lời này của cô dường như có điểm mâu thuẫn.
"Vâng." Chỉ một mình cô không thể làm được, lúc đưa dây dẫn vào đồng thời cần điều chỉnh chi trên của bệnh nhân, nếu không sẽ giống như bác sĩ Phương vừa rồi, cho dù soi dưới ánh huỳnh quang cũng sẽ đưa nhầm dây dẫn vào chi nhánh.
"Ý của em là tôi vừa mới đưa đến chi nhánh sao?" Bác sĩ Phương nghe thấy ý của cô, chất vấn vì sao dưới ánh huỳnh quang không nhìn thấy chi nhánh.
"Có thể hình ảnh mạch máu đã thay đổi ạ." Tạ Uyển Doanh nói.
Nếu có hai đoạn mạch máu vừa vặn nằm trong một mặt cắt song song ở góc độ phối cảnh này, hình ảnh từ phối cảnh mặt phẳng có thể trùng lên nhau, chặn lại một phần của hình. Lúc này phải thay đổi vị trí từ góc độ khác tiến hành phối cảnh mới có thể phát hiện vấn đề.
"Cho nên không phải là tôi đã hỏi cảm giác tay của anh sao?" Cận Thiên Vũ quay đầu lại bác sĩ đối phương.
Khi dây dẫn đi vào đột nhiên gặp phải loại vấn đề này, bác sĩ thao tác khó có thể phân thân thay đổi vị trí cho bệnh nhân, hơn nữa phỏng chừng phải sứt đầu mẻ trán, nhất thời không thể tưởng tượng được từ góc độ nào khác để thực hiện soi huỳnh quang để có thể thấy rõ vấn đề. Tại thời điểm này cảm giác của bác sĩ có thể đóng một vai trò quan trọng trong việc xác định và hướng dẫn các bác sĩ để làm các bước tiếp theo.
Lời này chứng tỏ Cận Thiên Vũ đã sớm suy nghĩ qua khả năng tương tự, anh ấy vốn tưởng rằng bác sĩ Phương sớm đã hiểu rõ, không nghĩ tới là không có.
Bác sĩ Phương thở dài, thừa nhận họ đúng và nói: "Nếu tôi thực sự đi lạc vào chi nhánh. Tiếp theo, hãy thử lại và phải có cái nhìn toàn diện.”
Phối cảnh toàn diện? Bác sĩ này mất trí rồi phải không? Thao tác trực tiếp cho bệnh nhân nên ăn nhiều bức xạ quá rồi à.
Cận Thiên Vũ cuối cùng cũng nhận ra được là đầu óc anh ta thực sự rất mơ hồ, muốn đuổi anh ta ra khỏi cửa, đi ra ngoài gột rửa tâm trí cho tỉnh táo lại.
Trong phòng điều khiển có mấy người người suýt nữa cười thành tiếng.
Vu Học Hiền: "Hô." Không nói nên lời, sợ nhất là có một đồng đội heo như vậy vào thời điểm mấu chốt.
Sắc mặt Phó Hân Hằng không chút thay đổi.





Bạn cần đăng nhập để bình luận