Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2400: [2400 ] dũng khí (length: 4014)

Chắc chắn là muốn giao cho các ngươi nhiều trách nhiệm hơn để làm, để sự đa nghi được tôi luyện, có thể sớm làm quen với thực tế lâm sàng, sớm độc lập làm việc. Học sinh không có năng lực, dù tốt nghiệp rồi, thầy cô cũng không dám thả tay để họ đi làm. Sự khác biệt về bản chất này không chỉ có ở ngành y, mà các ngành nghề khác cũng vậy thôi.
Những thành viên khác trong đội phẫu thuật ở hiện trường có thái độ gì?
Tất cả đều rất bình tĩnh, cho thấy mọi người vô cùng tin tưởng Tào nhị ca, nghe theo sự sắp xếp của Tào nhị ca. Nếu không tin tưởng, giống như ban đầu Trương Đình Hải không tin tưởng một bác sĩ phẫu thuật chính nào đó, đã sớm lén la lén lút đi ra ngoài tìm người hỏi thăm rồi.
Tào nhị ca đúng là một vị bách biến thần tiên, khi khoác lên bộ đồ phẫu thuật đội mũ phẫu thuật, che đi khuôn mặt anh tuấn tiêu sái cực giống nam chính, hai tay đút vào túi trước ngực trong tư thế tạm thời không cần ra tay dự phòng. Bức thần thái này, sau khi che giấu dáng vẻ thần tiên thoát tục, càng có chút giống thần tiên ca ca biến thành ông thổ địa tinh quái, đôi mắt đen láy đảo tròn quan sát ba người bọn họ "Tề thiên đại thánh Tôn Hầu Tử", nói: "Bắt đầu đi."
Trên bàn mổ, không cho phép nhìn lão sư soái ngốc, hãy làm việc cho giỏi vào, các vị trẻ tuổi.
Ý tứ trong lời nói của đạo sư ba vị bác sĩ trẻ nghe ra, khắc sâu vào lòng. Nói bọn họ ba người không thể nhìn nhan sắc soái ca của lão sư, nhưng thật sự có khả năng nhìn bàn tay phẫu thuật của lão sư bị mê hoặc. Kết quả không ngờ lão sư không thích đi theo ý nghĩ của họ, trực tiếp thu lại hết vẻ soái ngầu không cho họ xem.
Trong phòng phẫu thuật, y tá giúp các bác sĩ mở nhạc nền, thả bài 《dũng khí》.
Cô y tá này thật quá hiểu chuyện. Bọn họ thật sự là đang cần dũng khí.
Phẫu thuật mở ngực, Tạ đồng học trước đây may mắn được tận mắt chứng kiến ở quốc trắc, giúp nàng có một cái nhìn thực tế cơ bản về toàn bộ quy trình phẫu thuật tim hở. Thấy thì thấy, làm là một chuyện khác. Làm mà nói là cần phải động thủ, khoảng cách với việc chỉ nhìn có chút xa.
Trong lòng nói không chút gợn sóng thì không thể. Bất quá, nàng cũng như những nhân viên làm việc khác ở hiện trường đều tin tưởng bác sĩ phẫu thuật chính. Đoàn bác sĩ tuy có vẻ ít tuổi, nhưng cũng giống như Tống bác sĩ, là một bác sĩ ngoại khoa có thiên phú, đã làm bác sĩ phẫu thuật chính vài lần nên không có vấn đề gì lớn.
Phan Thế Hoa đồng học từ lúc ban đầu có chút tâm trạng hoảng hốt cũng dần dần điều chỉnh lại được. Đúng là hắn không cần phải sợ. Ca phẫu thuật thành như thế nào cũng chẳng liên quan gì tới vai phụ tá như hắn. Mấu chốt của việc phẫu thuật thành công hay không nằm ở bác sĩ phẫu thuật chính và đạo sư đứng sau chỉ đạo. Từ thái độ của người trong đoàn phẫu thuật quốc đô có thể thấy, họ coi thường hai trợ thủ là hắn và Tạ đồng học, cảm thấy hai người không quan trọng, không ảnh hưởng được tới cuộc phẫu thuật, cho nên mới rất bình tĩnh.
Cũng như tất cả các ca phẫu thuật ngoại khoa khác, định vị da, khử trùng,...không cần nói nhiều, nhát dao đầu tiên, phụ tá cầm máu, giơ tay chuẩn bị.
Dao điện phát ra âm thanh "chi chi chi", cắt lớp da và tổ chức dưới da, rất nhanh các bác sĩ sẽ đón nhận điểm quan trọng đầu tiên của cuộc phẫu thuật.
Các ca phẫu thuật mở ngực như ngoại khoa tim, ngoại khoa tuyến giáp, thường thấy nhất vết cắt ở giữa ngực, điểm đầu của vết cắt là cổ tĩnh mạch cắt tích, điểm cuối là ở mỏm kiếm dưới. Bất luận là cổ tĩnh mạch cắt tích hay là mỏm kiếm dưới đều là ký hiệu giải phẫu trên xương ức, có nghĩa là mục đích của vết cắt này là phải cắt xương ức từ trên xuống dưới theo đường chính giữa.
Giống như bổ củi, muốn chẻ đôi khối xương lớn nhất ở trước ngực người, nghe thôi đã thấy hãi hùng. Chẳng trách bệnh nhân thích phẫu thuật nội soi lồng ngực, bất đắc dĩ lắm mới để bác sĩ bổ xương đầu.
Vì sao bác sĩ nhất thiết phải rạch một đường như vậy để bổ xương ức? Chẳng lẽ không có những chỗ khác có thể cho bác sĩ ra tay hay sao?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận