Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3735: [3735 ] là thật sự được (length: 4050)

Một người thông minh thì chỉ cần nghe qua một lần là hiểu rõ toàn bộ.
Một đám người ở hiện trường vỗ bàn, tỏ vẻ kinh ngạc, rồi lại cùng nhau cảm thán: À à à, thì ra là vậy.
"Ta đại khái là ngốc nghếch thật rồi." Lâm Hạo xoa xoa đầu mình, nghiêm túc cảm nhận hồi tưởng xem vừa nãy đầu óc mình ngu ngốc đến mức nào.
Nói ý tưởng mà bác sĩ Tạ Uyển Oánh nghĩ ra thuộc về loại khó khăn lắm mới nghĩ ra sao? Hoàn toàn không phải.
Nên nói đây là kiến thức mang tính thường thức mới đúng.
Muốn giải quyết vấn đề va chạm cánh tay thì thật ra không thể nói là khó.
Giống như chuyện đã kể trước đây, một đám tráng hán cầm công cụ lao vào cứu con kiến, phải làm thế nào?
Cứ tuần tự đi lên cứu là một phương pháp, nhưng phương thức giải quyết này có một tiền đề tưởng tượng, là cần có thể lập trước thứ tự tốt nhất. Nhưng trên thực tế là không thể, bởi vì sẽ có bất trắc phát sinh bất cứ lúc nào, trong tình cảnh hỗn loạn, thứ tự đã định trước sẽ đột nhiên bị phá hỏng. Bác sĩ Lâm Hạo lúc ấy cũng nghĩ đến thứ tự tối ưu, kết quả vừa gặp phải trở ngại, lập tức rối tung.
Cho nên, phương pháp tốt nhất nên giống như bác sĩ Tạ Uyển Oánh đang làm bây giờ, hết sức cố gắng khiến các cánh tay máy khác không cử động mạnh, chỉ cho một cánh tay máy động mà thôi.
Tương đương với việc không thừa nhận chắc chắn có thứ tự tối ưu, dứt khoát dùng cách không động để ứng phó với vạn động, tức là chỉ có một cánh tay hoạt động, những cánh tay khác giữ im, chờ cơ hội hành động.
Đặt vào phẫu thuật ngoại khoa truyền thống thì cũng cùng một đạo lý, bác sĩ chính mổ làm trụ cột chính, các trợ thủ khác vừa hỗ trợ vừa làm dự bị.
Không thể vì nhiều công cụ hỗ trợ ở trong tay mà quên mất nguyên tắc ngoại khoa.
Lâm Hạo thừa nhận, bản thân không được như Tạ đồng học đã lĩnh hội hết mọi khía cạnh của ngoại khoa. Nói chính xác, Tạ đồng học đã hiểu rõ sự linh hoạt của ngoại khoa, còn hắn thì không, hắn và đại đa số bác sĩ khác đều bị lệ thuộc vào sách vở.
"Ngươi xem nàng người này đi." Bác sĩ Tả Tấn Mậu dùng tay trái chống cằm gãi gãi, ý nói cái cảnh tượng trước mắt này đúng như trong dự liệu của hắn, nhưng lại có chút vả mặt hắn.
Nói, phương án giải quyết này là một sách lược không khó nghĩ ra. Rất nhiều người đều có thể nghĩ được. Chỉ là, để làm được hiệu quả như trong tưởng tượng thì cũng rất khó.
Nếu không tin điểm này thì cứ để cho bác sĩ Lâm Hạo hiểu rõ sách lược này làm lại thử, phỏng chừng là lại một lần hỏng bét nữa thôi. Một lần nữa nói rõ sự lệ thuộc vào sách vở là không ổn.
Chỉ hiểu ra bước đầu tiên là lấy bất biến ứng vạn biến thì chưa được, đó chỉ là ngưỡng cửa nhập môn mà thôi.
Muốn lấy bất biến ứng vạn biến, ít nhất phải chuẩn bị sẵn mấy cánh tay không động thì cho chúng đứng ở chỗ nào đợi thời. Điều này cũng là thuộc về chức năng quy hoạch của bác sĩ chính mổ, bác sĩ chính mổ phải có sẵn trong đầu vị trí và công việc của mấy trợ thủ đang ở đâu để làm gì, cầm công cụ gì chờ thời.
Những điều này càng đòi hỏi năng lực diễn luyện toàn diện các phương diện của thủ thuật từ bác sĩ chính mổ. Chỉ khi diễn luyện chính xác, quy hoạch hợp lý thì mới không làm cho phẫu thuật trở nên hỗn loạn.
Nói cách khác, robot ngoại khoa thể hiện trực tiếp năng lực của bác sĩ chính mổ ở mức nào. Sẽ không có chuyện thần kỳ là phụ tá một phụ tá hai chờ giúp bác sĩ chính mổ giải nguy, chỉ có cánh tay máy lạnh lẽo từ bác sĩ chính mổ tự mình thao túng.
Lâm Hạo tại chỗ mồ hôi đầm đìa: Robot ngoại khoa này làm cho hắn hiện nguyên hình thành bác sĩ chính mổ còn kém cả gà mờ, đồng thời lại thể hiện rõ năng lực của một bác sĩ chính mổ đại lão như Tạ đồng học.
Rõ ràng là do người ta hay nói, máy móc là vô tình nhất, bởi vì máy móc đối đãi với bất cứ ai đều công bằng nhất.
Tả Tấn Mậu cảm thấy mình bị vả mặt chính là bởi vì: Tưởng nàng chỉ là được thôi, không ngờ nàng lại thật sự được, hơn nữa là vượt quá dự đoán được, là một bác sĩ chính mổ đại lão trăm phần trăm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận