Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2002: [2002 ] ai tới (length: 3893)

Tiếp theo yêu cầu của người nhà, ánh mắt của mọi người không tự chủ được đều hướng về phía Tạ Uyển Oánh.
Niếp Gia Mẫn cùng Phó Hân Hằng đều nghĩ, thay vì để người khác trong nhóm mở lời với Tào Dũng, chi bằng để nàng nói một câu với Tào Dũng sẽ dễ thành công hơn.
Các giáo viên đều nhìn sang, Tạ Uyển Oánh nghĩ việc nhỏ gọi điện thoại này không cần giáo viên phải nhúng tay, để học sinh tự làm. Vì tối nay đã muộn, nên cô ghi lại số điện thoại của thầy Lưu, mai sẽ giúp người nhà liên lạc với Tào sư huynh.
Ăn xong bữa khuya, Thường Gia Vĩ định nhân cơ hội nói chuyện với Tạ Uyển Oánh cho thân thiết hơn chút, thì trong khoa có điện thoại gọi tới khiến anh chỉ có thể bỏ ý định. Lúc đi còn quay đầu nhìn một cái, thấy nàng đã đi về hướng phòng bệnh.
Trước khi về trường, Tạ Uyển Oánh vẫn còn lo lắng, nên lại đi xem tình hình của trẻ con trong phòng cấp cứu, nếu không cô sẽ không thể an tâm.
Sắc mặt của đứa trẻ đã dần hồng hào trở lại, tay chân nhỏ nhắn không còn lạnh buốt như tảng băng. Sự chuyển biến tốt rõ rệt này là nhờ công lao của cô giáo Niếp, sự tận lực của thầy Hồ, cùng với tình yêu thương và sự hy sinh cao cả của người mẹ dành cho đứa con bé bỏng. Cảnh tượng này, có thể khiến cho mọi người cảm thấy an ủi sâu sắc.
Trời vẫn rất lạnh. Mùa đông ở phương Bắc dài dằng dặc, không như ở phương Nam, lạnh chỉ kéo dài khoảng một tháng.
Buổi sáng trời lại đổ tuyết, nghe nói càng gần xuân thời tiết sẽ càng lạnh.
Sợ làm Tào sư huynh thức giấc quá sớm, nên khi thức dậy đánh răng rửa mặt xong, Tạ Uyển Oánh nhắn tin cho sư huynh, đợi sư huynh tỉnh rồi trả lời.
Không ngờ, Tào sư huynh đã dậy sớm hơn cả cô, hơn nữa còn ra ngoài từ sớm.
"Đô đô", Tào Dũng nhanh chóng nhắn tin trả lời nàng: "Ta đang ở nhà công vụ của bệnh viện, ngươi đến không cần mua đồ ăn sáng. Ta mua bữa sáng cho Lý sư tỷ và những người khác còn thừa, ăn cùng luôn."
Vừa hay có thể đến thăm Lý sư tỷ vừa sinh, Tạ Uyển Oánh mặc quần áo chỉnh tề rồi rời khỏi ký túc xá.
Trong phòng, Lý Hiểu Băng và Chu Hội Thương đang ngồi quanh bàn nhỏ ăn bánh bao uống sữa đậu nành ngon lành.
Tào Dũng mua bữa sáng cho bọn họ mà chưa ăn, tay cầm điện thoại đi ra đứng cạnh cửa sổ.
"Ngươi nhận được tin nhắn gì đấy?" Chu Hội Thương duỗi người hỏi, "Có ai muốn đến à?"
"Cần gì phải hỏi, hắn đang đợi ai còn phải xem ai." Lý Hiểu Băng trêu chọc ông chồng mình không hiểu phong tình, nói, "Hắn với bộ dạng này thì còn có thể đợi ai, xem ai, chắc chắn là đang chờ một người thôi."
Bị đôi vợ chồng này trêu chọc, Tào Dũng mặt không đổi sắc, trong lòng nghĩ chắc chắn mình bị điên mới đi mua bữa sáng cho hai người này.
Sở dĩ sáng sớm hắn chạy đến đây là vì đôi vợ chồng ngủ say chưa tỉnh giấc này, tưởng mình ngửi thấy mùi gas, gọi điện cho hắn nói có khả năng bị rò gas, làm hắn sợ hãi lái xe từ nhà xa xôi chạy đến. Đến rồi mới phát hiện ra thứ mùi lạ xộc vào mũi không phải mùi gas, mà là mùi thối của đống rác trong nhà bếp do hai người này không đổ.
Không phải bác sĩ nào cũng sạch sẽ, điểm này tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của người ngoài. Có bác sĩ ở nhà thì cực kỳ buông thả, tính tình lười biếng. Áp lực ở bệnh viện lớn, nếu về nhà không được thư giãn chút thì sẽ bị áp lực đè chết.
"Chúng ta lại trêu hắn, hắn không vui rồi kìa." Lý Hiểu Băng nháy mắt với chồng, ý bảo hai người trêu vừa thôi.
Chu Hội Thương không ngừng lại, lại nói về chuyện ngày xưa anh ta theo đuổi vợ: "Chúng ta nói có sai đâu? Hồi xưa theo đuổi em, anh có bao giờ đánh trận du kích đâu. Anh thấy em cứ thoải mái thẳng thắn thế thôi, hà tất phải núp sau lưng người khác mà ấp úng, còn rụt rè hơn cả mấy cô bé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận