Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1470: Giáo viên đều chưa thử qua



Chương 1470: Giáo viên đều chưa thử qua




Chương 1470: Giáo viên đều chưa thử qua
Thứ nhất, cô không có kinh nghiệm về lĩnh vực này, thứ hai, có thể cô cũng sẽ không tìm thấy biện pháp liên quan trong sách và báo.
Trước đây khi cứu người các phương pháp đều là cô đột nhiên nghĩ ra, nhưng bây giờ giáo viên đang cầm đề để kiểm tra cô, cô hoàn toàn không thể nghĩ ra.
Không biết là giáo sư Trương tin tưởng cô hay cố tình “làm khó” cô như khi còn ở Hiệp hội Y khoa Quốc Gia.
Khi các thành viên có mặt tại đó nghe Trương Hoa Diệu hướng dẫn cho một sinh viên y, Phó Hân Hằng vẫn giữ nguyên vẻ mặt, Lưu Vụ lại có vẻ ngạc nhiên. Đối với bác sĩ việc tự làm công cụ có thể không có gì lạ, nhưng thông thường giáo viên sẽ không để cho sinh viên làm việc này, bởi sinh viên y nếu không có đủ kinh nghiệm thực tế thì cũng không thể làm được.
Kinh nghiệm thực tế là cơ sở để phát minh ra sáng chế.
Đặc biệt là nữ sinh viên y thường kém hơn nam sinh viên y về khả năng sáng chế công cụ. Trong lịch sử y học, hầu hết các công cụ được phát minh ra đều do các bác sĩ nam thực hiện, điều này đủ để chứng tỏ rằng trong phương diện này các bác sĩ nam có ưu thế hơn. Từ nhỏ, con gái đã không giống con trai, họ không thích những việc nặng nhọc, không phải do tri thức mà là hoàn cảnh quyết định sở thích. Sự giáo dục mà con gái được tiếp nhận từ nhỏ không phải để họ cầm tua vít để thực hiện các thao tác kỹ thuật, họ phải cư xử nhẹ nhàng, ca hát, nhảy múa và vẽ tranh.
Những gia đình có điều kiện sẽ nuôi dạy con gái họ như những tiểu thư, cha mẹ của những đứa trẻ đó cũng chưa bao giờ cân nhắc về việc sẽ cho con gái mình làm những công việc như một kỹ sư. Những gia đình không có điều kiện dạy con gái những công việc nội trợ, nuôi dưỡng sở thích nấu nướng, làm việc nhà từ nhỏ cho cô bé, giúp gia đình cho lợn, gà, bò ăn. Dường như không có gia đình nào dạy con gái mình làm ghế, nói chi đến chuyện dạy con gái mình chế tạo công cụ. Mẹ của đứa trẻ không có khả năng này, chỉ có cha đứa trẻ là có thể. So với mẹ, cha của con gái càng xem họ như áo bông nhỏ mà cưng chiều.
Cha của cô thì không giống như vậy.
Từ khi cô còn nhỏ, Tạ Trường Vinh đã không thích con gái, không chiều chuộng cô như áo bông nhỏ. Hồi nhỏ khi cha sửa chữa chiếc xe hàng của ông, cô tò mò ngồi xổm xuống bên cạnh lục lọi hộp dụng cụ của ông.
Tạ Trường Vinh càng không thể nuôi con gái mình như một tiểu thư, bởi vì nhà nghèo, lấy đâu ra tiền để nuôi cô như tiểu thư nhà giàu. Ông nhờ con gái tìm hộ ốc vít, tìm đúng thì khen, tìm sai thì chửi mắng.
Đối với việc tìm đúng ốc vít Tạ Uyển Doanh rất có kinh nghiệm, có đôi lúc cha cô không tìm được ốc vít còn quay đầu lại hỏi cô.
Con nhà nghèo không có tiền đi học lớp năng khiếu, chỉ có thể theo cha mẹ làm việc cùng với đó học những kinh nghiệm thực tiễn. Những đứa trẻ thông minh trong các gia đình nghèo đã rèn luyện sự linh hoạt của đôi tay trong quá trình này. Con nhà nghèo chỉ biết nắm bắt cơ hội duy nhất này và cố gắng vượt lên bằng chính khả năng của mình. Chỉ có hai bàn tay linh hoạt thôi chưa đủ, thi vào đại học mới là bước đệm. Ở điểm này, Tạ Uyển Doanh cần cảm ơn mẹ, ông và những người đã giúp đỡ cô học tập.
Trương Hoa Diệu có cách nhìn khác đối với sinh viên này không? Lưu Vụ chưa thấy những thao tác trước đây của Tạ Uyển Doanh, giống như những người khác chờ đợi màn thể hiện của Tạ Uyển Doanh.
Không cần người khác lên tiếng. Cho dù không biết tình hình phía trước, Lưu Vụ cũng không dễ dàng bày tỏ ý kiến phản đối.
Ngạc nhiên, Tạ Uyển Doanh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cô biết rằng đây là một kỹ năng cơ bản cần rèn luyện để trở thành một bác sĩ.
Về việc này, Trương Hoa Diệu không ngại nói với cô: “Tôi cũng chưa bao giờ trải qua tình huống như thế này.”
Giáo sư Trương, chính thầy cũng chưa thử qua mà lại để em làm? Hay là thầy cũng không có cách làm?
Lời này nói ra, giống như thả một quả bom áp lực lên đầu sinh viên.





Bạn cần đăng nhập để bình luận