Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1406: Không để bản thân hối tiếc



Chương 1406: Không để bản thân hối tiếc




Chương 1406: Không để bản thân hối tiếc
Sinh viên y khoa sau khi cởi ra áo blouse trắng thì cũng giống như bác sĩ đều muốn về nghỉ ngơi. Hai người này tại sao lại vào thang máy đi lên lại.
Trong lòng Tạ Uyển Doanh và Phan Thế Hoa đều đang nghĩ: Vốn cho rằng các giáo sư đã đi về nghỉ ngơi sớm hơn bọn họ, giáo sư Phó và giáo sư Lý vậy mà lại xuất hiện ở phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú tầng 6, chuyện này là sao?
Bây giờ hai vị giáo sư đang đi vào thang máy, rõ ràng là muốn quay lại khoa ngoại lồng ngực tầng 8.
Thấy hai người họ không trả lời, Lý Thừa Nguyên đi vào thang máy quay đầu ánh mắt quét qua ấn tầng trong thang máy, tất cả con số trên đó chỉ duy nhất một số 8 đang sáng đèn, có thể thấy hai tên nhóc này cũng muốn đi lên tầng 8 giống bọn họ.
“Các em muốn cùng chúng tôi đi lên khoa ngoại lồng ngực sao? Lý Thừa Nguyên quay đầu, nhìn hai sinh viên y khoa khóe miệng nhếch lên cười hỏi.
Giáo sư Lý với gương mặt trái xoan nói đùa nhưng không phải đùa, trông giống như yêu nghiệt, vì vậy nói đùa không phải là làm cho người khác vui vẻ mà là trêu chọc người ta.
Hai sinh viên y khoa chỉ có thể im lặng là vàng.
“Không phải khoa ngoại lồng ngực.” Lý Thừa Nguyên nhíu mày, sớm đã đoán được là như vậy. Thực ra không hỏi cũng biết bọn họ không có khả năng đi đến khoa ngoại lồng ngực. Tối nay khoa ngoại lồng ngực rất yên bình, mới nghe nói khoa ngoại tổng hợp 1 đối diện với khoa ngoại lồng ngực mới không được yên bình.
Bởi vì khoa ngoại tổng hợp 1 không được yên bình, tối này Hoàng Chí Lỗi phụ trách phòng bệnh nội trú gần như là đóng đô ở khoa ngoại tổng hợp 1, căn bản không có thời gian quan tâm đến chuyện khác, kể cả việc tiểu học muội bị gọi đến phòng can thiệp giúp đỡ cũng không biết.
“Các em đi đến khoa ngoại tổng hợp 1 làm gì?” Lý Thừa Nguyên lại hỏi hai người họ.
Ánh mắt Phan Thế Hoa cụp xuống, nhìn xuống mặt sàn thang máy.
Tạ Uyển Doanh trả lời giáo sư: “Đi làm một việc để bản thân không hối tiếc ạ.”
Cô gái này, cô là con gái thật sao? Thế mà lại còn gan dạ hơn Tào Dũng năm đó. Hai hàng lông mày Lý Thừa Nguyên nhíu lại ở giữa, nheo mắt nhìn cô lại quan sát dáng vẻ của cô. Quay đầu lại nhìn Phó Hân Hằng đi vào mà không nói chuyện, quay lưng lại với mọi người và chỉ đối mặt với thang máy.
Biết cấp trên không thích nói chuyện, Lý Thừa Nguyên cũng không nói nữa.
Sau khi cửa thang máy đóng, ting thang máy đi lên.
“Đến rồi.” Phó Hân Hằng cuối cùng cũng mở miệng.
Hai sinh viên y khoa đứng phía sau anh ấy nghe thấy câu này, cảm giác như nghe thấy tiếng còi ra hiệu bắt đầu chạy của trọng tài ở vạch xuất phát, không thể không nhìn chằm chằm vào cửa thang máy sắp mở. Phan Thế Hoa ngẩng đầu lên.
Chớp mắt cửa thang máy mở ra, hai sinh viên ôm lấy cặp sách lao ra ngoài. Hai vị giáo sư phía trước đã nhường đường cho họ từ sớm rồi, đứng một bên sau khi đợi bọn họ đi qua nhìn về phía bóng dáng chạy như bay đến khoa ngoại tổng hợp 1 của bọn họ.
“Xem ra là thật rồi, bệnh nhân là người quen của bọn nó.” Lý Thừa Nguyên giương khóe miệng nói.
Ánh mắt Phó Hân Hằng u ám nặng nề: quen biết thì sao. Khi bác sĩ điều trị cho bệnh nhân, từ trước đến nay đều không phân biệt là người quen hay không, nếu không sẽ bị loạn.
Hai người ra khỏi thang máy đi đến khoa ngoại lồng ngực đối diện, Lý Thừa Nguyên tiếp tục nói: “Không biết chúng nó có biết không. Nếu như không biết, sau khi đi rồi mới biết thì sẽ thế nào.”
Bệnh nhân sinh viên đại học đó suy cho cùng là trưởng khoa Dương đã hứa với các lãnh đạo trường đại học tiếp nhận, khoa ngoại tổng hợp 1 chắc chắn bất luận như thế nào cũng sẽ cấp cứu đến cùng. Cấp cứu cả 1 đêm mà vẫn chưa có kết quả, chứng tỏ tình hình rất căng thẳng.
Lúc này hai đứa xông qua đó, có thể thay đổi được kết quả đã định sao?
Phó Hân Hằng nói: “Đây không phải là chuyện đều đã định sẽ gặp phải mỗi ngày sao?”
Là bác sĩ, thế nào cũng phải có sự giác ngộ này, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với việc sống chết của người thân bạn bè.
Người đàn ông này mãi mãi giống như không có tình cảm. Lý Thừa Nguyên lén quét qua gò má anh ấy, nhún vai, lại quay đầu, nhìn bóng dáng hai sinh viên vẫn chưa vào đến cửa chính khu vực khoa ngoại tổng hợp 1.





Bạn cần đăng nhập để bình luận